NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 59

đôi mắt ông gợn thoáng buồn giống như tôi đã thấy trong mắt ông ngoại
vậy. Bỗng ông bế tôi lên tay rồi ghì chặt tôi vào ngực. "Con ơi, con", ông
thì thầm. "Cầu trời bố đã hành động đúng với con".
Tướng quân vỗ mạnh tay, một người đàn ông chạy từ bên kia đường sang.
Anh ta to lớn, và béo đến mức tôi chưa từng thấy, vậy mà anh ta chạy thật
nhẹ nhàng, lanh lẹ, làm tôi nhớ đến những con sơn dương núi to tướng vẫn
nhảy từ vách đá nọ sang vách đá kia. Anh ta đã cầm mũ trong tay. "Vâng,
thưa ngài?"
"Gato Gordo", ông tướng nói. "Chuẩn bị quân trang và đưa thằng bé này
trở lại trong núi. Ta trao nó cho anh. Chỉ một mình anh chịu trách nhiệm,
nếu như có điều gì xảy ra cho nó".
"Vâng, thưa ngài". Người đó cúi chào và quay sang nhìn tôi. "Cậu bé đã
sẵn sàng đi chứ ạ?" Anh ta lễ phép hỏi.
Bố tôi nhìn ông tướng. "Phải đi ngay à?"
Ông tướng gật đầu. "Mối nguy hiểm gia tăng từng ngày".
Bố đặt tôi xuống. "Vào bảo Sarah sắp quần áo cho con".
"Vâng, thưa bố". Tôi đi vào.
"Nhanh lên cậu ạ". Gato Gordo gọi với theo. "Chúng ta vào núi lúc hoàng
hôn là tốt nhất".
Nhưng đây là hai năm trước, còn bây giờ thì mặt trời đang soi tỏ và tôi có
thể nhìn xuyên thấu thung lũng, cảm nhận một niềm hưng phấn trào lên.
Tôi xa nhà đã lâu quá. Ông ngoại sẽ mừng vì cuối cùng đã không phải để
tang đứa cháu ngoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.