NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 61

cành cây quét đất. Manuelo và Santiago Bé đang lắp ráp khẩu súng máy.
Lắp xong, họ xách súng chạy vào cửa hang.

Khi Mèo Bự và Santiago Lớn xong việc, họ gật đầu mỹ mãn với khẩu súng.
Manuelo ra hiệu cho Santiago Bé. "Lên cây. Nếu có rắc rối thì yểm trợ
chúng tôi bằng khẩu súng trường của cậu".
Santiago đã ổn định giữa những cành cây gần như ngay khi lệnh dứt.
Những cành lá rung rinh khi hắn mất hút vào trong.

Manuelo nhìn hai đứa nhỏ chúng tôi. "Vào trong hang đi".
Trck hi chúng tôi kịp phản đối thì Mèo Bự đưa tay lên. Tiếng vó ngựa nặng
trịch đã rõ. "Khoảng hơn hai mươi", hắn nước, đưa tay ra hiệu cho chúng
tôi nằm xuống.

Manuelo bò ra phía đường. Tôi thấy gáy hắn bên bờ bụi cây khi hắn nhô
lên để nhìn xuống. Tôi cố nhìn qua hắn xuống đường, nhưng con đường đã
bị vạt đồi dốc che khuất.

Tiếng vó ngựa to hơn và đầu Manuelo mất hút. Âm thanh dội vào chúng tôi
từ bốn phía đường, rồi nó đi ngang qua và bé dần.
Manuelo chạy lại. "Kỵ binh", hắn nói. "Cả một trung đội! Tớ đếm được ba
mươi tư đứa".

Cặp môi Mèo Bự bặm lại. "Chúng làm gì ở đây nhỉ? Bọn quân đội không
đến Bandaya cơ mà".
Manuelo nhún vai. "Thì chúng đang ở đây".
Có tiếng kèn lính vẳng từ xa rồi ắng lặng. Manuelo lắng nghe thêm một lát
rồi ngồi xuống sau khẩu súng máy, châm một điếu xì gà nhỏ. Nom hắn đầy
vẻ tư lự.
"Ê, cậu bé!" hắn thấp giọng gọi. "Cậu thấy gì?"
Giọng đáp nghẹt qua đám lá. "Chẳng gì sất. Đường trống trơn".
"Không phải đường, thằng ngu! Thung lũng cơ mà".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.