NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 63

"Còn".
"Cách trang trại của nhà cậu bao xa?"
"Một tiếng rưỡi đi ngựa".
"Thế đi bộ? ngựa sẽ gây quá nhiều sự chú ý".
"Ba, mà có thể đến bốn tiếng".
Manuelo quyết định. "Hãy mang thằng bé đi cùng. Nó sẽ là người dẫn
đường của cậu".
Mèo Bự làu bàu. "Ít nhất thì chúng tớ cũng phải đi ngựa. Cậu biết là tớ đi
bộ khó nhọc thế nào rồi. Vả lại, tớ thấy quá nguy hiểm. Chúng tớ sẽ bị giết
mất".
Manuelo đứng lên. "Thế thì các cậu càng không cần đến ngựa". Hắn nói lời
phán quyết. "Tạm biệt".
Mèo Bự đứng lên, với khẩu súng trường.
"Để đấy!" Manuelo gay gắt nói. "Giấu súng lục ở dưới áo ấy. Rồi nếu có
gặp ai trên đường thì cậu chỉ nên là gã nhà quê nghèo cùng với con trai về
Bandaya mà thôi. Nếu thấy cậu với khẩu súng trường thì chúng sẽ bắn cậu
trước khi hỏi".

Nom Mèo Bự sầu muộn hẳn. "Cậu sẽ chờ chúng tớ bao lâu?"
Manuelo liếc mặt trời rồi nhìn Mèo Bự, tính toán. "Giờ là khoảng tám giờ.
Nếu thằng bé nói đúng thì cậu sẽ đến trang trại vào khoảng trưa. Nếu đến
tối các cậu vẫn không trở lại thì chúng tớ sẽ quay về nhà".
Mèo Bự im lặng nhìn hắn. Người nọ hiểu ý người kia. Nếu như tình thế đảo
ngược thì Manuelo cũng sẽ hành động tương tự. Đấy là một trong những
điều kiện của cuộc sống.

Mèo Bự quay lại tôi. "Đi thôi, cậu. Rõ ràng đó cũng là nhiệm vụ của tớ là
phải đưa cậu về nhà".
"Dái tớ sắp giết tớ rồi đây", giọng Santiago Bé rên rỉ trên cây.
Mèo Bự nhìn lên, cười một cách độc ác. "Tệ nhỉ. Có lẽ cậu ưng nhập bọn
với chúgn tớ để thưởng thức cuộc dạo chơi này hơn?"
Mặt trời gần như đứng giữa không trung khi chúng tôi đến ruộng mía.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.