NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 65

Tôi gật đầu, rồi nhớ lại chị đã dọn bữa ăn sáng vào buổi sớm cuối cùng ở
nhà ấy. "Tại sao chúng không chỉ hiếp rồi giết chị ấy đi?" tôi hỏi. "Tại sao
chúng lại phải tra tấn chị ấy?"
"Bọn lính!" Mèo Bự lại nhổ bọt. "Chúng nó tệ hơn chúng ta".
"Vì sao?" tôi nhắc lại.
"Bọn chúng tưởng là cô ta có thể khai với chúng điều gì đó". Hắn đi trở lại
ruộng mía. "Đi thôi, ở đây chẳng có gì sất".
Chúng tôi gần tới đường thì chợt hắn túm tôi lại. "Tên cậu là Juan", hắn thì
thầm rõ gay gắt. "Đừng nói! Để tớ nói!"
Tôi chẳng hiểu ngô khoai gì cho đến khi sáu tên lính vận đồng phục xanh
và đỏ bỗng xhi và chĩa súng vào chúng tôi.

Chương 10

Mèo Bự bỏ mũ, nở nụ cười xun xoe. "Chúng tôi chỉ là dân quê nghèo đến
Bandaya để kiếm việc, thưa ngài. Tôi và con trai ạ".
Tên trung uý nghi hoặc. "Chúng mày làm cái gì ở chỗ này?"
"Chúng tôi thấy có khói" Mèo Bự nói. "Chúng tôi tưởng…"
"Chúng mày tưởng có thể ăn cắp, ăn trộm ở đây?"
"Thưa ngài không ạ" Mèo Bự phản đối với giọng đau đớn. "Chúng tôi
tưởng là mình có thể giúp được gì chăng. Chúng tôi không biết là chuyện
quân sự ạ".
Tên trung uý nhìn xuống tôi. "Thằng bé bao nhiêu tuổi?"
"Thằng Juan, con trai tôi gần mười hai rồi ạ".
"Chúng tao đang tìm một thằng bé lên tám" tên trung uý nói. "Con trai của
thằng cướp Xenos".
"Chúng tôi không biết hắn ạ", Mèo Bự nói.
Tên trung uý lại nhìn tôi. Hắn ngần ngừ. "Nó cũng ngăm đen như con trai
mày ấy".
"Đứng thẳng lên Juan!" Mèo Bự quay sang tên trung uý "Ngài thấy thằng
Juan nhà tôi cao chưa? Một đứa lên tám thì làm sao bằng cỡ nó được".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.