NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 66

Tên trung uý vẫn xem xét tôi. "Mày lên mấy?" hắn chợt hỏi.
"Thưa ông mười một ạ".
"Tại sao da mày đen thế?"
Tôi nhìn Mèo Bự. Tôi không hiểu hắn ngụ ý gì.
"Mẹ cháu là…"
Tên trung uý lườm Mèo Bự. "Tao hỏi thằng nhỏ…"
"Mẹ tôi người da đen". Tôi đáp, cảm giác Mèo Bự dường như thở dài nhẹ
nhõm.
"Sống ở đâu?"
Tôi ra hiệu về phía núi. "Thưa ông, ở trên kia".
"Một thằng nhóc nhà quê mà ăn nói trôi chảy nhỉ", tên trung uý nói với
Mèo Bự.
"Thưa ngài, đó là do nhà thờ đấy ạ", Mèo Bự vội vã. "Mẹ cháu rất sùng
đạo. Nó đã được học trường dòng ở vùng núi đấy ạ".
Tên trung uý nhìn hắn chằm chằm một lát. "Đi".
"Thưa ngài sao ạ?" Mèo Bự phản đối. "Chắc chắn là ngài chẳng cần gì
thêm ở chúng tôi nữa. Chúng tôi muốn về nhà thôi".
"Chúng mày sẽ về nhà sau", tên trung uý nói. "Ông đại tá muốn thẩm vấn
mọi kẻ khả nghi. Đi!".
Bọn lính nhanh chóng quây lấy chúng tôi. "Ông đưa chúng tôi đi đâu ạ?"
Mèo Bự hỏi.
"Đến trang trại của Don Rafael Campos. Đi!".
Chúng tôi theo sau hắn. Bọn lính theo sau chúng tôi. Tôi thấy tay Mèo Bự
đặt trên vai. Hắn thì thầm. "Cậu sẽ không nhận ra ông ngoại nhé?"
"Nhưng nếu ông nhận ra tôi?" tôi thì thầm lại.
"Khi đó hẵng hay. Mấy năm rồi. Có thể cụ không nhận ra".
Có nhiều đàn ông, đàn bà và trẻ con đứng quanh trang trại của ông ngoại
tôi. Mèo Bự kéo tôi sang một bên. "Cậu biết ai trong số những người này
không?"
Tôi lắc đầu. "Không có ai quen cả".
"Tốt" hắn nhìn quanh. "Phải kiếm cái gì ăn mới được. Bao tử tớ đang sôi
lên đây".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.