NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 64

Chuồng ngựa và nhà bếp đã bị đốt cháy rụi. Sức nóng từ những cây gỗ
cháy thành than như vẫn phả lên mặt.

Bao tử đau thắt, tôi đứng lên. Mèo Bự lôi tôi xuống. "Yên lặng! Có thể vẫn
còn vài đứa quanh đây".

Tôi nhìn, như thể hắn là ai đó tôi chưa từng gặp. "Chúng nó đốt nhà tôi".
Hắn không trả lời. Mắt quét dọc con đường hoang vắng. "Vì thế mà bố cậu
gởi cậu lên núi", hắn nói cộc lốc.
"Nếu biết, bố phải để tôi lại đây. Tôi sẽ không để chúng đốt trang trại!".
"Chúng có thể đốt cả trang trại lẫn cậu", Mèo Bự đứng lên. "Đi. Có thể
chúng ta biết thêm được gì chăng."

Tôi theo hắn qua đường. Có một xác chết, nằm sấp mặt trên cát bụi. Mèo
Bự lật xác lại, rồi nhổ bọt khinh thị. "Lão nhà quê!"
Tôi nhận ra ông ấy. Đấy là Sordes, ông già làm vườn nhà và trông nom hoa
quả quanh nhà. Tôi bảo Mèo Bự. Hắn lại nhổ bọt.
"Cũng vậy. Đàng nào thì lão cũng thôi làm việc luôn".

Chúng tôi đi tiếp đến nhà. Hành lang cũng biến mất. Hình như nó đã tụt
xuống hầm. Giờ thì tôi thấy sức nóng gay gắt hơn.
Mèo Bự đưa chân ra hất một khúc gỗ. Nó rời khỏi khung, trụt xuống hầm.
Gần như tức thời, một lưỡi lửa từ dưới vụt lên. Chúng tôi đi quanh nhà về
phía sau. "Có thể còn ai đó ở dưới hầm", tôi bảo Mèo Bự. Hắn thản nhiên.
"Nếu còn thì họ sẽ chín dừ đấy".
Cho đến khi bụi ca6y trồng giữa nhà và chuồng ngựa chúng tôi mới thấy
hai phụ nữ. Họ bị trói vào cùng gốc cây, áp lưng nhau, và họ nhìn chúng tôi
bằng cặp mắt vô cảm. Tôi nhận ra một người. Đó là Sarah, chị đầu bếp.
Người kia tôi chưa gặp bao giờ.
Họ bị lột trần truồng, và toàn thân họ đầy những vết cắt nhỏ xíu, máu khô
cứng. Đàn kiến đã bò lên họ. "Đây là Sarah", tôi nói.
Mèo Bự chằm chằm nhìn. "Cô gái Anh- điêng?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.