NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 62

Im lặng một lát rồi giọng đáp dội lại. "Có khói bốc lên. Nhưng xa quá,
chẳng biết là cháy cái gì".
"Cậu nhìn thấy gì nữa không?"
"Không. Tớ xuống nhé?"
"Ở đấy"
"Dái tớ sưng lên vì cành cây này rồi".
Mèo Bự cười. "Dái cậu đau chẳng phải vì cành cây đâu". Hắn quay sang
Manuelo. "Cậu thấy thế nào?"
"Tớ chẳng biết" Manuelo lưỡng lự. "Có thể là một bọn đi càn hành quân
qua thung lũng".
"Giờ thế nào?" Mèo Bự hỏi. "Chúng ta về à?"
"Súng là món thay thế tồi của thịt…"
"Nhưng nếu bọn lính có ở trong thung lũng…"
Manuelo ngắt lời. "Chúng mình chẳng biết là có hay không. Bọn duy nhất
chúng ta thấy thì đã phóng đi rồi".
Mèo Bự lặng thinh. Santiago Lớn bước đến, ngồi xuống trước mặt hắn. Ba
người đàn ông lặng lẽ ngồi quanh khẩu súng máy. Manuelo dụi điếu xì gà
rồi cẩn thận cất mẩu còn lại vào túi. "Chỉ có một cách để tìm ra. Một trong
chúng ta phải xuống thung lũng".
"Nhưng nếu có bọn quân đội ở đấy thì thật nguy hiểm".
"Nhưng sẽ nguy hiểm hơn nếu chúng ta về nhà mà chẳng hề có thịt, cũng
chẳng chắc chắn là kiếm được gì", Manuelo trả lời.
"Đúng" Mèo Bự gật đầu. "Bọn họ chẳng ưng thế".
"Hoàn toàn không" Santiago Lớn nói thêm. "Họ sẽ đói".
Cả hai nhìn sững. Thật hiếm khi gã Anh-điêng mở mồm.
Manuelo quay lại Mèo Bự. "Cậu đi".
"Tớ?" Mèo Bự kêu lên. "Sao lại tớ?"
"Cậu là đứa duy nhất trong bọn từng ở thung lũng này. Vậy cậu đi là hợp
lý".
"Nhưng tớ chỉ ở đây đúng một ngày", Mèo Bự phản đối. Hắn hất tay về
phía tôi. "Rồi còn tướng quân phái tớ về với nó".
Manuelo nhìn tôi. "Cậu còn nhớ thung lũng không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.