NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 654

Có lẽ thế thật. Tôi chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà, trừ một lần với
Amparo. Rồi cũng từ đó, tôi không gặp được cô gái nào cũng yêu mến nơi
đây theo cách của tôi. Rồi một ý nghĩ nảy ra, và tôi phát bẳn với mình vì đã
không nghĩ tới từ trước. Một. Có thể là một người.
Beatriz. Ngay từ phút đầu thấy cô tôi đã có cảm giác như chúng tôi thuộc
về cùng một nơi chốn, một thời gian. Tôi không hề cảm thấy như thế với tất
cả những người khác.

Cuối cùng thì cũng rất có thể là ước nguyện của mẹ tôi.

Chương 6

"Ta mở một tiệc nhỏ" Tổng Thống nói. "Anh có thể đi cùng với ai đó, nếu
anh thích".
"Tôi sẽ hỏi Amparo".
"KHông, Amparo không đến được".
Tôi biết tốt nhất là không hỏi vì sao. Nếu ông không muốn thì có nghĩa là
cô không đến.
"Đem theo cô gái Guayanos, nếu anh thích" ông nói, thật bất ngờ.
"Tôi nghĩ…"
Nhưng Tổng Thống đã cắt lời. "Ta không đánh nhau với trẻ con. Ta cãi
nhau với bố nó".
Thật kỳ lạ. Tôi có cảm giác như ông muốn Beatriz đến.
"Ta nghe nói anh gặp gỡ cô ta luôn, phải không?"
"Vâng".
"Thế thì đưa cô ấy đến" giọng ông như ra lệnh vậy.
"Trông em thế nào?" Beatriz bồn chồn hỏi khi Mèo Bự cho xe vào sân lâu
đài.
Tôi cười. "Em sẽ là người phụ nữ đẹp nhất ở đấy".
Xe dừng lại. Tôi bước ra trước, đỡ Beatriz ra. Chiếc váy dài, sẫm màu để lộ
thân hình trẻ trung của cô tới mức hoàn hảo.
Tôi cười, trấn tĩnh cô, khi người quản gia xướng tên cả hai, nhưng tôi cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.