NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 665

Đấy là người đàn ông mà tôi đã thấy đứng cùng với Beatriz ở quầy vé sân
bay Miami. Nhưng lúc này ông ta không còn bảnh bao, lanh lợi khi bị xô
nhào vào phòng. Hai mắt thâm tím, vài vệt máu khô trên má và quanh
miệng.
"Anh biết ông ta không?" Tổng Thống liếc tôi tinh ranh. "Anh thấy ông ta
bao giờ chưa?"
Người đàn ông ngẩng lên nhìn tôi, một biểu hiện hãi hùng trong mắt ông ta.
"Không, tôi chưa thấy ông ta bao giờ" Tôi không thể kéo Beatriz vào vụ
này.
"Để tôi cho anh biết hắn là ai" Tổng Thống nói. "Hắn là em trai Guayanos,
chú của cô gái bạn anh đấy!"
Chợt tôi thấy tất cả là một sự ngu ngốc. Tôi bước tới bên ông ta. "Ngu
ngốc!" tôi quát. "Tại sao?"
Ông ta không trả lời.
"Thậm chí nếu ông đã giết được tôi, thì cũng giải quyết nổi chuyện gì nào?
Ông không biết là một trong hai viên đạn ấy có thể giết Beatriz ư?"
Như có một thay đổi vô hình xuất hiện trong cặp mắt. "Tôi có nghĩ đến
điều đó" ông ta trả lời với giọng lí nhí và mệt mỏi "Và vì thế mà hôm nay
anh còn sống. Vào giây cuối cùng, tôi tự làm trệch mục tiêu".
Tôi nhìn ông ta chằm chằm.
Tổng Thống cười. "Anh có tin thế không?" Tg không trả lời. "Cô gái rất có
thể là đồng phạm, vì vậy hắn ta bịa ra chuyện ấy".
"Không! Beatriz không biết gì về chuyện này cả. Nó thậm chí không biết là
tôi đã về Corteguay!"
"Câm đi!" Tổng Thống gầm lên. Ông bước ngang mặt tôi rồi tát mạnh vào
mặt ông chú của Beatriz. Đầu ông ta lật về phía sau. Tổng Thống lại đánh
nữa.
"Súng ống?" ông hỏi. "Chúng được chuyển qua lối nào?"
"Tôi không biết gì về súng ống cả".
"Mày nói dối!" Tổng Thống thúc đầu gối vào háng ông ta.
Khuỵ xuống, ông ta thở dốc trong cơn đau đớn. "Tôi không biết gì cả. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.