NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 675

Cô tựa vào hàng rào, rồi đến hôn tôi. "Lần sau em sẽ giúp. Lần này anh
phải tự làm, và em hiểu rồi".
"Lẽ ra anh phải làm từ lâu rồi".
"anh làm thế nào được, anh có ở nhà đâu". Cô bước đến, quỳ bên mộ chị
tôi. "Trẻ quá" cô nhẹ nhàng nói. "mới mười ba. Chị ấy chết như thế nào?"
"bọn cướp từ trên núi xuống" tôi nghiến răng nói. "Chúng giết chị, mẹ anh
và La Perla, bà bếp".
"Cha anh không ở đây à?"
"Thời đó có một ngôi làng cách đây khoảng mươi dặm. Cha anh đang ở
đấy".
"Còn anh?"
"Anh trốn trong hầm rượu, đàng sau chiếc hòm mà chị anh ấn anh vào
đấy".
"Rồi anh thấy…"
"Tất cả. Mà chẳng làm được gì…Khi bị chúng phát hiện, anh chạy ra
đường. May mà đúng lúc cha anh đang về trang trại với tướng quân cùng
binh lính của ông ta".
"Tướng quân?"
Tôi gật đầu. "Tổng Thống . Nhưng đấy là thời xa xưa, rất lâu sau ông mới
chiếm cả đất nước".

Beatriz đứng lên và tôi thấy những giọt nước mắt trong mắt cô. "Tội nghiệp
Dax" cô thì thầm "khi đó anh thật là một cậu bé tội nghiệp".
"Ở một bình diện nào đó thì cũng không đến nỗi tồi tệ như thế" tôi nói.
"Anh quá bé để hiểu được điều gì đã xảy ra. Nhưng cha anh thì không, và
sau đó, ông không bao giờ như xưa được nữa. Ôi, vậy mà ông vẫn tiếp tục
sống. Làm việc. Và chăm sóc anh. Nhưng một cái gì đó đã biến khỏi cuộc
đời ông".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.