NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 678

Tôi liếc nhìn. Cô ngồi rúm lại, quấn chặt trong tấm chăn để tránh cái buốt
giá của đêm khuya, mắt chằm chằm nhìn ra phía trước. Tôi không hiểu cô
đang nghĩ gì, đang cảm nhận điều gì. Và trên hết mọi thứ, tôi không hiểu cô
có lấy làm tiếc vì đã đến với tôi không. Beatriz thật đã có một ngày mệt
mỏi.
Đã bốn giờ sáng khi tôi dừng xe trước nhà cô. Tôi tiễn cô đến cổng trước.
Cô quay sang tôi. "Anh sẽ cẩn thận chứ?"
Tôi gật đầu. Tôi hiểu cô muốn nói thêm gì đó, nhưng lại ngại. "Đừng lo.
Anh quá yêu em để không thể lơ là được".
Bỗng cô ôm chầm lấy tôi và oà khóc. "Dax, Dax!" cô nấc lên. "Chẳng có gì
có ý nghĩa nữa. Em không biết nghĩ thế nào".
"Em đã làm đúng. Phải ngăn chặn súng đạn lại. Và chẳng ai cần phải biết
cả".
Beatriz lau nước mắt. "Em tin anh. Có lẽ vì em là đàn bà, vì em yêu anh.
Nhưng em tin anh".
Tôi hôn cô. "Em vào ngủ đi" tôi nhẹ nhàng nói.
Cô gật đầu. "Dax, em quên không cảm ơn anh".
"Vì cái gì?"
"Vì chú em. Ông kể cho em về anh đã làm gì".
"Chú em là một thằng ngu" tôi cộc cằn nói. "Ông ta có thể đã giết em. Và
ông ta phải biết rằng ông ta có thể bị bắt chứ".
"anh không hiểu đâu. Ông thờ phụng cha em, và vì cha em không ở đây,
ông cho rằng ông phải bảo vệ em". Beatriz nở một nụ cười và tôi thấy nhẹ
nhõm khi cô nói "Mà thực ra thì toàn là em phải bảo vệ chú ấy cả".
"Thôi, đừng để ông ấy dính vào chuyện rắc rối gì nữa".
Cô cầm cánh tay tôi. "Ân xá? Lần này không phải là một trò xạo chứ?"
"Không phải là một trò xạo".
Beatriz nhìn vào mắt tôi, rồi kiễng lên hôn tôi. "Tạm biệt".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.