NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 684

"Bọn chúng ở trong nhà tù. Tất cả bọn chúng ở trong tù".
"Ông tìm thấy chứng cứ?"
"Ta tìm thấy súng ống, còn cần chứng cứ gì hơn nữa? Ngần ấy súng ống ra
khỏi chiếc tàu ấy thì mọi người đều phải biết".
"Còn viên thuyền trưởng sẽ ra sao?"
"Để hắn đi. Chúng ta làm gì được nào? Để hắn gọi sứ quán Mỹ và làm thối
um lên trong khi anh đang cố vay hai mươi triệu đô la à?"
Có một thứ logic khác thường torng tuyên bố của ông.
Đó là vào lúc sáng này, chúng tôi không được phép rắc rối. Tôi đứng lên,
đến bên cửa sổ.
Con tàu vẫn nằm trong cảng. Nó sẽ đi trong con triều buổi tối. Nếu không
phải là con tàu của Campion kéo cờ Corteguay thì chúng tôi đã đóng cửa
cảnG với cả đoàn tàu này. Nhưng làm sao mà có thể đóng cửa đối với
những con tàu kéo chính cờ của nước mình? Súng ống vẫn có thể tiếp tục
vào. Nếu bị ngăn chặn ở đây, chúng sẽ phải tìm con đường khác.

Tổng Thống bước đến bên cửa sổ, đứng bên tôi . "Không bao giờ đơn giản
cả". Tôi quay nhìn ông. "Khi còn là một thanh niên, ta nghĩ là ta biết tất cả
các câu trả lời. Rồi ta vào lâu đài và thấy rằng không có một câu trả lời dễ
dàng và nhanh chóng cho bất cứ điều gì. Những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng
có cách để mọc lên thành những vấn đề không thể vượt qua. Mà lúc nào
cũng có người thúc giục anh. Làm cái này rồi làm cái nọ. Bằng cách này rồi
bằng cách nọ, cho đến khi anh mong muốn mình có thể rút lại lời nói mà có
lần đã thốt ra vì ngu dốt. Chẳng ai biết cái gì hết, cho đến khi anh ngồi vào
chiếc ghế bấp bênh và cô đơn của quyền lực, và nhận ra rằng anh thực ra
biết quá ít".
"Tôi sẽ nói với Campion khi tôi đến New York, có thể anh ta biết cách để
làm cho súng ống không lên tàu của mình được".

"Làm đi" ông già nói. "nhưng cũng chẳng ích gì. Sao mà đích thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.