NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 703

Tôi bắt tay Thượng nghị sĩ như thể là lần đầu vậy và cúi chào vợ ông. Rồi
tôi quay sang những người khác.

Giselle nhìn tôi đầy trách cứ khi tôi đến bên cô. "Anh không ngượng à?" cô
nói bằng tiếng Pháp. "Chúng ta chỉ gặp được nhau ở nhà của những người
khác thôi ư? Anh đã khước từ ăn tối với bọn em bao lần rồi và em chẳng
mời anh nữa".

Tôi hôn tay cô và liếc Sergei. Anh có nặng nề hơn, nhưng trông khoẻ mạnh.
"Cứ mời nữa đi" tôi trả lời. "Sự thể nó vẫn thế, chỉ có Chúa mới biết được
bao giờ thì mình cần một bữa ăn ra trò".
Nụ cười biến khỏi Sergei. "Tin tức báo chí không hay lắm".
"Nghiêm trọng đấy, ông bạn. Rất nghiêm trọng".
Giselle lo lắng. "Anh không nguy hiểm gì chứ, phải không?"
"Làm sao anh lại bị nguy hiểm?" tôi cười. "Anh ở đây mà".
"Nhưng nếu họ triệu anh về…."
Sergei xen ngang. "KHông cần lo, em yêu. Dax biết cách tự bảo vệ mình
mà". Anh quay sang tôi. "Chúng mình thường nghĩ đến cậu. Cả hai chúng
mình đều rất quan tâm".
"Mình biết" tôi tin Sergei, vì đã đủ thời gian ở sau lưng để chúng tôi hiểu ai
là bạn. Tôi thấy Giselle nắm tay Sergei và anh nắm chặt tay cô. Trong một
thoáng, tôi ghen với họ. "Trông hai người rất khoẻ. Anastasia cũng khoẻ
chứ?"
"Anh phải thấy nó mới được!" Giselle nói tranh Sergei, và có niềm tự hào
của người mẹ trong giọng cô. "Hay là…anh thì không được. Nó đã là cô
gái xinh đẹp rồi."
Jeremy bước tới. "Ba người cứ cười như nắc nẻ ấy. Cho vui chung với".
Nhưng vợ Thượng nghị sĩ đã xuất hiện và nắm cả cánh tay tôi lẫn Jeremy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.