NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 707

cấu, nhưng tấm séc thanh toán cước vận chuyển thì lại hợp pháp. Tôi lật tờ
giấy báo có. Số séc, tên tài khoản và ngân hàng được ghi ở phía sau.

Tên tài khoản lạ, nhưng nhà băng là CZI. Tôi hít một hơi dài. Điều này làm
tôi nhẹ cả người. Đấy là một trong những nhà băng của De Coyne.
"Nó có ý nghĩa gì với anh không?" Marcel tò mò hỏi.
"Không nhiều" tôi trả lời nước đôi, nhét giấy tờ vào túi. "Sáng mai tôi sẽ
xem kỹ hơn, và hy vọng sẽ tìm được cái gì đó".

"Tôi mong anh gặp may" Marcel nói "vì tôi chẳng tìm thấy gì cả. Anh biết
cánh nhà băng Thuỵ Sĩ khốn kiếp ấy rồi".
"Tôi sẽ cho anh biết. Hy vọng các thuyền trưởng của anh sẽ kiểm tra kỹ
hơn hàng hoá xuống tàu mình. Tôi không thích Tổng Thống lại phát hiện
thấy súng ống vẫn tiếp tục được chở vào nước ông bằng tàu của anh".
"Họ được báo động cả rồi" Marcel nói "và tôi tin họ sẽ cẩn thận hơn.
Nhưng không chắc được. Đôi khi họ thích kiếm thêm".
"Vì quyền lợi của ông chủ mà họ nên tự kiềm chế. Chỉ một chuyến nữa, tôi
e là ông già sẽ bãi bỏ đặc quyền của anh".
"Tôi cố làm tốt nhất có thể".

Tôi nhìn Marcel, lấy làm lạ. Anh như không hề bận tâm vì lời đe doạ, mặc
dù nếu mất đặc quyền này có nghĩa là đoàn tàu của anh sẽ không còn treo
cờ Corteguay nữa và như vậy thì doanh nghiệp của anh có thể sụp đổ. Vì
vậy tôi cho rằng anh đã kiểm soát được tất cả nên không phải lo gì nữa.

"Thôi, tôi đi. Nếu giữ anh lâu quá thì bạn anh sẽ ngủ mất".
Tôi đặt ly xuống và bất chợt nhớ ra người đàn ông lúc nãy tôi đã thấy từ
đây đi ra. Prieto. Một trong những điếu xì gà của tôi, hút dở, nằm trên chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.