NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 715

nhiều thế lực không chấp nhận tôi".
Tôi không cần kể các nguyên nhân. Ông hiểu hết, y hệt tôi. Nhà thờ là một
ví dụ. Không chủ nhật nào trôi qua mà tôi lại không bị khiển trách trên các
bục giảng kinh như một kẻ phóng túng , một playboy.
"Nếu ta không quan tâm" Tổng Thống hỏi "thì tại sao anh lại phải quan
tâm?"
"Thưa ngài, tôi rất sung sướng và vinh dự được nhận sự tiến cử hào phóng
của ngài."
"Tốt" giọng ông nhẹ hẳn đi. "Vậy anh có thể báo cho thằng phản bội ấy
rằng điều kiện của hắn được chấp nhận. Và ngày bầu cử sẽ là chủ nhật Lễ
Phục sinh".
"Cảm ơn ngài. Tôi sẽ báo viết ông ta như thế".
"Làm đi. Ta chờ điều anh nói với hắn rồi sẽ công bố báo chí". Ông cười
thoả mãn. "Anh đã làm tốt, mà ta cũng chưa bao giờ mảy may nghi ngờ cô
quá sẽ không dễ bảo trong tay anh".
Miệng tôi đắng ngắt khi đặt điện thoại xuống. Ai cũng tính toán đâu ra đấy
cả. Kẻ Yêu thích nền Văn hóa La tinh số một. Tôi gạt phiền muộn khỏi đầu
rồi với điện thoại để gọi cho Guayanos. Rồi tôi nhận thấy không có cách gì
để tiếp cận ông, cho đến khi ông sẵn sàng liên hệ với tôi. Tôi nhìn xuống
cuốn lịch để trên bàn.
Mồng tám tháng Giêng. Tôi hơn là ông nên liên hệ ngay, bằng không thì
cuộc bầu cử sẽ qua đi mà thậm chí ông không hay biết mình đã là một ứng
cử viên.
Lúc đó là bốn giờ khi tôi trở lại bàn làm việc ở lãnh sự quán từ một trong
những cuộc họp tràng giang đại hải của Liên Hợp Quốc. Cuối cùng thì tôi
không chịu nổi và đã chuồn ra giữa chừng. Trên bàn có tin nhắn của
Thượng nghị sĩ gọi đến. Tôi nhấc điện thoại lên.
"Tôi cho là mình có tin vui cho ông đây" Thượng nghị sĩ nói. "Ông có thể
xuống đây sớm nhất vào lúc nào?"
Tôi nhìn vào đồng hồ để bàn. "Tôi có thể lên chuyến máy bay sáu giờ. Như
thế có muốn quá đối với ông không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.