NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 736

Nước Pháp Buổi Tối mà dòng tít đen, đậm chiếm cả nửa trên của trang
nhất. Thật điển hình Pháp, có thể đọc được ở cách xa cả dãy phố.
NHÀ NGOẠI GIAO PLAYBOY VIẾT KHÚC ĐỒNG QUÊ THƠ MỘNG
VỚI NÀNG THỪA KẾ CỦA VON KUPPEN TRƯỚC ĐÂY!
Tôi nắm cánh tay Marlene, xông qua đám đông, cáu với mình hơn là với
họ. Lẽ ra tôi phải biết điều gì sẽ xảy ra chứ. Sự thể vốn đã đầy khó khăn mà
thứ công chúng này chẳng làm cho nó dễ dàng hơn được chút nào.
Cuối cùng, khi đã đến được chiếc xe thì một phóng viên đứng như trời
trồng trước mặt chúng tôi. "Ông và bà Von Kuppen có kế hoạch tổ chức
đám cưới không?" tôi nhìn anh ta một cách giận dữ và lặng thinh. "Vậy tại
sao ông lại đi Thuỵ Sĩ?"
"Để chữa đồng hồ, đồ ngốc!" tôi thô bạo gạt anh ta sang bên.
Xe lao đi, và Mèo Bự quay lại từ ghế cạnh người tài xế, nhìn tôi. "Có bức
điện cho anh".
Tôi cầm chiếc phong bì xanh trên tay anh, mở ra, và chẳng phải mệt mỏi
mới đọc được. Tổng Thống thậm chí không buồn chuyển nó thành thứ mã
đơn giản của chúng tôi.
ANH ĐANG LÀM GÌ Ở CHÂU ÂU CHẤM TRỞ LẠI NEW YORK
CHẤM LÚC NÀY KHÔNG PHẢI LÚC TẾU CHẤM
Tếu. Ở nước tôi, nó mang một ý nghĩa đặc biệt. Một bữa tiệc trác táng, một
cuộc truy hoan. Tôi giận dữ vò nát bức điện.
Marlene nhìn tôi với cặp mắt thao láo. "Tin dữ?"
"KHông" tôi trả lời cụt ngủn "chỉ là vì Tổng Thống cũng tồi như tất cả
những người khác. Ông ấy tưởng anh đang khiêu vũ".
Một thoáng khôi hài xuất hiện trong mắt cô. "Vâng, em hy vọng là nó đã
không hẳn là chán nản".
Tôi nhìn cô, buộc phải cười. "Không, phần lớn là đâu có tồi".
"Em cũng nghĩ thế" Marlene cười phá lên. "Em không biết một tuần nữa
em đã đi lại được chưa".
Robert ngạc nhiên trước giọng nói của tôi trên điện thoại. "Tôi tưởng anh ở
Thuỵ Sĩ?"
Nghĩa là anh cũng đã đọc báo. "Tôi đã ở đấy" tôi đáp. "Và tôi muốn gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.