NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 745

cũng không phải là người duy nhất".
Nếu như Sergei muốn an ủi mình bằng điều đó, thì đấy là quyền của anh.
Rất tiếc là anh đã đúng. Sự tham lam của Robert đã dẫn anh vào cái bẫy mà
chỉ có Chúa và Marcel biết là còn bao nhiêu nạn nhân nữa.
Sergei hỏi. "Giờ tôi phải làm gì?"
"Anh chẳng làm gì cả. Tôi làm".
Sergei quá mừng vì chỉ giữ vai trò cộng tác.
Tôi rà lại toàn bộ sức việc trong đầu . Marcel đã mua công ty của Robert
bằng tên của Sergei và giải thích rằng nó được sử dụng để vận chuyển sản
phẩm của Sergei từ Pháp đến Hoa Kỳ. Và Robert, biết rõ thành công của
Sergei, do ước tính được khối lượng hàng khổng lồ phải vận chuyển, đã
cam kết mà không hề ngần ngại.
Rồi Marcel bảo với Sergei rằng vẫn còn một cổ phần nhỏ của công ty Vận
chuyển De Coyne và bán cho anh năm phần trăm. Trong đầu Sergei, cái tên
De Coyne đồng nghĩa với an toàn và khi Marcel bảo rằng hắn đã nói
chuyện, và Robert đã đồng ý để Sergei trở thành chủ tịch, anh đã quá sung
sướng . Không gì có thể lôi anh ra được nữa. Khoản chia mà Sergei nhận
được và tiền hoa hồng mà nhà băng De Coyne kiếm được đã làm cả hai
thoả mãn và cũng hạn chế tính tò mò của họ.
Thực ra, tôi chỉ tự trách mình là đã không phát hiện ra sớm. Mối nghi ngờ
đã ẩn tàng trong đầu từ khi lần đầu tiên tôi nghe về chuyện súng ống. Có lẽ,
từ trong tiềm thức, tôi nhớ ra những câu chuyện mà tôi từng nghe về
Marcel mua những chiếc tàu đầu tiên bằng cách bán vũ khí ở phương
Đông. Hắn chẳng ngọng nghịu gì với lãi suất khổng lồ trong nghề lái súng.
Nhưng bằng vào cách nghĩ của mình, tôi cũng ngu như những người khác
vậy. Tôi nhìn Sergei, hỏi "Là chủ tịch công ty, anh ký các giấy tờ chứ?"
"Đúng vậy".
"Anh có lưu ở đây không?"
"Không, Marcel giữ toàn bộ hồ sơ, bảo thế an toàn hơn".
"Thế anh có cái gì?"
"Chỉ có các chứng nhận chứng khoán".
"Đưa ra đây".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.