NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 767

Mèo Bự lặng thinh. "Anh không tin anh ta à?"
"Tôi không biết. Nhưng tôi không thử vận nữa. Chiếc máy bay đó là cách
duy nhất mà chúng ta có để về nhà, nếu phải về".
"Tôi làm gì nếu anh ta phá hoại nó khi đang ở trên trời?"
Tôi nhìn anh, dứt khoát. "Cầu nguyện" và nói thêm khi chuông điện thoại
reo. "Tạm biệt".

Chương 28

Tôi đi được mà không bị dòm dỏ gì, bằng cách ra cửa tầng hầm của lãnh sự
quán rồi qua một con hẻm, tới chung cư bên cạnh. Từ đấy, chỉ vài phút là
đến nhà cô em gái Thượng nghị sĩ. Vậy là tôi đi bộ tới đại lộ Madison, rồi
vẫy taxi.
Trong đêm, tôi đã nói chuyện hai lần với Tổng Thống. Tin tức không sáng
sủa gì. Các bọn cướp ở miền Bắc đã áp tới cách Curatu bốn mươi dặm, và
đã chiếm được thị trấn cửa ngõ trên đường xuống phía Nam. Tổng Thống
đã phải đưa lực lượng dự bị tới Santa Clara với lệnh "trụ lại hay là chết".
Mà Santa Clara chỉ cách Curatu có mười tám dặm, ngay phía bên kia sân
bay.
Có một tin là tốt, song chỉ bởi nó không tồi. Các trung đoàn đào ngũ ngả
theo bọn cướp ở miền Nam bị bao vây, mà rõ ràng là do tình trạng hỗn loạn
hơn là vì bị tấn công, các đại tá cãi lộn tùm lum, vậy mà quân chính phủ
vẫn chẳng đạt được thắng lợi đáng kể nào. Nhưng ít nhất thì điều này cũng
giữ chân các toán phiến loạn không tiến sát thêm tới Curatu và nhập với các
đồng bọn của chúng ở miền Bắc. Một khi chúng làm được điều này thì
Curatu sẽ bị cắt đứt và chiến cuộc coi như chấm dứt.
Cô em Thượng Nghị sĩ đưa tôi vào nhà. Mặt cô thật nghiêm trọng. Giống
ông anh, cô không mất thì giờ cho những lễ nghi. "Họ đang đợi ông trong
phòng ăn".
Thượng nghị sĩ ngồi ở đầu bàn, còn lại ngồi dọc theo hai bên. Có một
người trong đó tôi không mong đợi. George Baldwin, lãnh sự quán Mỹ ở
Curatu. Không hiểu sao ông ta lại ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.