NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 796

ghét anh! Tôi căm thù anh!"

Tôi tóm hai cánh tay cô và ghìm lại bằng cách ôm chặt lấy cô, cảm nhận sự
ấm áp của cơ thể trẻ trung, rắn chắc của cô qua lần áo mỏng, rồi nhìn xuống
cặp mắt giận dữ của cô, và cười. Có một đợt sóng trào lên trong tôi, đáp
ứng lại sự đụng chạm với da thịt cô, và tôi hiểu là cô biết điều đó.

Giờ thì cô đứng im phắc, cặp mắt còn đầy giận dữ. Nhưng là loại giận dữ
khác, nhắm vào chính bản thân cô, như thể cô vừa xác nhận điều gì đó mà
cô vẫn biết. "Anh là một con thú, giờ thì tôi chắc là anh sẽ hiếp tôi".

"Anh phải làm thế chứ" tôi nói. "Có thể đấy là điều mà em cần hơn mọi thứ
khác".
Cô vùng ra khỏi tay tôi, rồi đứng nhìn tôi chòng chọc, cặp vú tuyệt trần
phập phồng. "Tôi muốn ra đi" cô nói, cố kiềm chế giọng mình "tôi muốn đi
ra khỏi Corteguay. Đây là một mảnh đất bệnh hoạn. Mọi người và mọi vật
ở đây đều bệnh hoạn". Cô bước đến bên cửa sổ, quay lưng về phía tôi.
"Mảnh đất này đã lấy quá nhiều của tôi. Tôi không còn gì để cho nó nữa.
Cha tôi chết vì nó, chú tôi…"

"Anh đã bảo em rằng ông chú em là một gã ngu" tôi thô bạo ngắt lời "Ai
bảo ông ta nhập vào với hết Mendoza lại sang bọn phiến loạn?"

Beatriz mai mỉa. "Anh rất hãnh diện phải không? Những con người nhỏ bé
đều đã được dạy cho một bài học và đặt trở lại chỗ của họ. Giờ thì anh có
thể về với những người đàn bà mềm mại, sẵn sàng của anh, những người
không bao giờ đòi hỏi gì anh cả. Anh không phải quan tâm gì đến chúng tôi
nữa. Tổng Thống sẽ chăm sóc tất cả. Tổng Thống sẽ cung cấp tất cả. Ông
ấy sẽ cung cấp…nhà tù hoặc huỷ diệt".

Tôi chợt mệt mỏi vô cùng. "Em thôi đi được không?"
"Thôi? Anh có thể đứng đấy mà nói thế với hai tay đầy máu của một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.