Bà Carnaby không trả lời ngay và khi trả lời thì giọng nói của bà trở nên
rất kỳ lạ:
- Tôi hiểu những điều ông đã nói với tôi, ông Poirot…
- Rất tốt!
- Nhưng tôi sẽ không làm như vậy đâu – Bà nói thêm một cách rõ ràng,
rành mạch.
Herucle Poirot kinh ngạc nhìn bà ta. Bà bất chợt đứng lên.
- Ông bảo tôi tới đấy để dò xét thày thuốc Andersen – Bà nói với vẻ giận
dữ – Ông nghi ngờ ông ta đã làm những chuyện bẩn thỉu. Nhưng ông ta là
một con người kỳ diệu. Tôi tin ông ta với cả trái tim mình. Tôi không làm
những việc đê hèn này đâu thưa ông! Tôi là một con chiên của môn phái.
Tôi đã thuộc về Đức ngài. Tôi trả phần nước trà tôi đã dùng.
Bà ta ném tiền lên mặt bàn và đi ra khỏi quán trà như một luồng gió.
- Của quỷ! – Hercule Poirot nói.
Cô phục vụ phải tới hai lần thì anh mới hiểu ra là cô đưa tờ giấy thanh
toán. Rồi anh lại nhận ra cái nhìn ngạc nhiên của một người có vẻ cau có.
Anh đỏ mặt, trả tiền rồi ra khỏi quán. Óc anh đang suy nghĩ rất dữ.
*
Một lần nữa các con chiên lại tập trung ở chuồng cừu linh thiêng. Người
ta đã đọc những câu nói và trả lời.
- Các con đã sẵn sàng chưa?
- Đã sẵn sàng!
- …
- Các con hãy bịt mắt lại và đưa cánh tay phải ra.
Người Đại Mục sư lộng lẫy trong chiếc áo khoác màu xanh từ trên bục
bước xuống. Người bị ảo tưởng và chỉ ăn rau, ông Cole đứng bên cạnh bà
Carnaby, rên khẽ vì ngây ngất.
Người Đại Mục sư đến trước mặt người phụ nữ đứng tuổi và nắm lấy
cánh tay bà.
- Không! Không tiêm đâu!
Những câu nói lạ lùng, không ai biết được. Một tiếng chửi rủa, một tiếng
thét giận dữ. Người ta bỏ băng vải bịt mắt… để nhìn cái cảnh không thể