Bà ta ném tiền lên mặt bàn và đi ra khỏi quán trà như một luồng gió.
- Của quỷ! – Hercule Poirot nói.
Cô phục vụ phải tới hai lần thì anh mới hiểu ra là cô đưa tờ giấy thanh
toán. Rồi anh lại nhận ra cái nhìn ngạc nhiên của một người có vẻ cau có.
Anh đỏ mặt, trả tiền rồi ra khỏi quán. Óc anh đang suy nghĩ rất dữ.
*
Một lần nữa các con chiên lại tập trung ở chuồng cừu linh thiêng. Người
ta đã đọc những câu nói và trả lời.
- Các con đã sẵn sàng chưa?
- Đã sẵn sàng!
- …
- Các con hãy bịt mắt lại và đưa cánh tay phải ra.
Người Đại Mục sư lộng lẫy trong chiếc áo khoác màu xanh từ trên bục
bước xuống. Người bị ảo tưởng và chỉ ăn rau, ông Cole đứng bên cạnh bà
Carnaby, rên khẽ vì ngây ngất.
Người Đại Mục sư đến trước mặt người phụ nữ đứng tuổi và nắm lấy
cánh tay bà.
- Không! Không tiêm đâu!
Những câu nói lạ lùng, không ai biết được. Một tiếng chửi rủa, một tiếng
thét giận dữ. Người ta bỏ băng vải bịt mắt… để nhìn cái cảnh không thể
giải thích được này. Đức ngài đang giãy giụa trong vòng tay của ông Cole,
người đang được một số con chiếc khoác áo da cừu giúp sức.
Những bóng người lạ từ cửa chuồng cừu thiêng liêng chạy vào, những
người ăn vận đồng phục.
- Cảnh sát! – Một người nào đó kêu lên – Họ bắt Mục sư!
Sợ hãi, kinh hoàng nổi lên… Với mọi người ở đây, mục sư là một người
tử vì đạo, đau đớn như những nhà tiên tri trước một đám đông dốt nát…
Trong lúc ấy, thanh tra cảnh sát Cole gói cẩn thận chiếc ống tiêm dưới da
vừa lấy ra khỏi tay tên Đại Mục sư.
*
Poirot nắm chặt bàn tay của bà Carnaby và giới thiệu bà với thanh tra
cảnh sát Japp.