giải thích được này. Đức ngài đang giãy giụa trong vòng tay của ông Cole,
người đang được một số con chiếc khoác áo da cừu giúp sức.
Những bóng người lạ từ cửa chuồng cừu thiêng liêng chạy vào, những
người ăn vận đồng phục.
- Cảnh sát! – Một người nào đó kêu lên – Họ bắt Mục sư!
Sợ hãi, kinh hoàng nổi lên… Với mọi người ở đây, mục sư là một người
tử vì đạo, đau đớn như những nhà tiên tri trước một đám đông dốt nát…
Trong lúc ấy, thanh tra cảnh sát Cole gói cẩn thận chiếc ống tiêm dưới da
vừa lấy ra khỏi tay tên Đại Mục sư.
*
Buổi lễ mùa thu sẽ diễn ra vào buổi tối thì trưa hôm đó bà Carnaby gặp
Hercule Poirot trong một quán trà ở Newton Woodbury. Người phụ nữ có
tuổi này đỏ mặt và bối rối hơn mọi ngày.
Poirot đặt ra cho bà rất nhiều câu hỏi nhưng bà chỉ trả lời nhát gừng.
- Có bao nhiêu người tham dự lễ? – Anh hỏi thêm.
- Tôi cho rằng có đến một trăm hai mươi người, Emmerline cũng có mặt
ở đấy và cả ông Cole nữa, chắc chắn là như thế. Ông ta có những ảo giác.
Ông đã thuật lại một số. Tôi không tin. Tôi sợ rằng ông ta bị điên. Sau nữa
cũng có đến hai chục người mới gia nhập môn phái.
- Tốt! Bà biết rõ những công việc mình phải làm chứ?
Bà Carnaby không trả lời ngay và khi trả lời thì giọng nói của bà trở nên
rất kỳ lạ:
- Tôi hiểu những điều ông đã nói với tôi, ông Poirot…
- Rất tốt!
- Nhưng tôi sẽ không làm như vậy đâu – Bà nói thêm một cách rõ ràng,
rành mạch.
Herucle Poirot kinh ngạc nhìn bà ta. Bà bất chợt đứng lên.
- Ông bảo tôi tới đấy để dò xét thày thuốc Andersen – Bà nói với vẻ giận
dữ – Ông nghi ngờ ông ta đã làm những chuyện bẩn thỉu. Nhưng ông ta là
một con người kỳ diệu. Tôi tin ông ta với cả trái tim mình. Tôi không làm
những việc đê hèn này đâu thưa ông! Tôi là một con chiên của môn phái.
Tôi đã thuộc về Đức ngài. Tôi trả phần nước trà tôi đã dùng.