NHỮNG KỲ TÍCH CỦA HERCULE POIROT - Trang 136

- Người giàu thì khó lên Thiên đàng, đúng không? Họ phải được ưu tiên

xuống địa ngục chứ!

Ông giáo sư và Alice đã trở về chỗ. Bà bá tước đứng lên.
- Xin lỗi. Tôi có chút việc với Aristide, người quản lý.
Bà ta trao đổi một vài câu gì đó với người quản lý sau đó đi nói chuyện

với khách hàng.

Ông giáo sư lấy khăn tay lau trán, uống một cốc rượu rồi cũng bỏ đi.

Poirot ngồi lại với cô Alice nghiêm nghị. Cô ta không xấu nhưng rất khó
chịu.

- Tôi chỉ biết tên của cô thôi – Anh nói.
- Giáo sư Alice Cunningham – Cô ta đáp – Ông đã quen bà Vera từ bao

giờ?

- Đã hai chục năm rồi.
- Nghiên cứu về bà ấy là việc làm thú vị. Tất nhiêntôi quí mến bà ấy

không chỉ do đây là mẹ của người chồng tương lai của tôi mà còn do yêu
cầu của nghề nghiệp nữa.

- Thế ư?
- Tôi đang viết một cuốn sách nói về tâm lý học tội phạm. Cuộc sống ban

đêm ở đây có nhiều điều đáng nói. Chúng tôi tiếp nhiều khách hàng là
những kẻ tội phạm các loại. Tôi đã nói chuyện với họ. Ông đã biết những
hành động tội phạm của bà Vera… Tôi muốn nói về những vụ trộm cắp
trước đây của bà ta…

- Ừ… phải… đúng thế – Poirot trả lời vẻ choáng váng.
- Tôi gọi đây là sự phức tạp của chứng ăn cắp vặt. Bà ta chỉ thích những

gì sáng lấp lánh. Không phải là bạc. Bao giờ cũng là đồ trang sức. Tôi phát
hiện ra thời thơ ấu bà ta rất sung sướng. Bà ta đã có một cuộc sống buồn tẻ
và không nguy hiểm. Bà ta đã gây ra một bi kịch để mình bị trừng phạt.
Như vậy cần phải tìm căn nguyên của thói trộm cắp. Bà ta muốn tìm sự nổi
danh để rồi bị trừng phạt.

- Tôi nghi ngờ chuyện bà ấy đã có một cuộc sống buồn tẻ và được che

chở với ý nghĩa như một quí tộc ở Nga trong thời kỳ cách mạng – Poirot
cải chính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.