NHỮNG KỲ TÍCH CỦA HERCULE POIROT - Trang 146

- Phải, tôi chạy vội đến chiếc bàn mà ông đang ngồi khi đèn vụt tắt. Có

lẽ là tôi đã nhầm.

- Tại sao bà lại định nhét vào túi tôi những viên ngọc ăn cắp được?
- Tôi cho rằng đây là cách tốt nhất có thể làm được.
- Đúng thế. bà thật là quá đáng!
- Không phải như vậy, ông thân mến, xin ông hãy đặt mình vào địa vị tôi

lúc ấy. Cảnh sát đã tới, đèn tắt và một bàn tay thò vào túi xách của tôi. Sờ
vào qua lớp nhung tôi thấy một vật gì đó rất cứng. Tôi mở ra và tôi biết
ngay ai đã làm việc này.

- A!
- Đúng thế! Thằng mất dạy! Con rắn độc! Đồ quỷ sứ! Cái thằng cặn bã

Paul Varesco!

- Người góp vốn với bà ư?
- Phải! Hắn chính là chủ hộp đêm. Chính hắn là người mang tiền đến.

Tôi không muốn phản thùng hắn. Tôi giữ lời hứa. Nhưng bây giờ hắn chơi
lại tôi, đẩy tôi vào vòng nguy hiểm. Tôi nhổ vào tên của hắn!

- Xin bà bình tĩnh lại và mời bà đi theo tôi.
Anh mở cửa một căn phòng nhỏ trong đó có một con chó, con Cerbere,

quen thuộc với Địa ngục nay đang chiếm cả phòng ăn của Poirot. Người
nặng mùi đang đứng bên cạnh con vật.

- Doudou! - Bà tá tước kêu to – Doudou con vật yêu quí của ta!
Cerbere vẫy đuôi nhưng vẫn ngồi yên.
- Xin phép được giới thiệu đây là ông William Higgs – Poirot nói – Ông

Higgs đã chinh phục được con Cerbere đi theo ông đêm hôm qua.

- Ông ư? Ông làm như thế nào?
Higgs cúi mặt ra chiều xấu hổ.
- Thật khó nói khi đứng trước mặt một phụ nữ. Với cách làm này thì con

vật nhất định phải khuất phục. Kể cả đối với con chó cái cũng vậy thôi, bà
hiểu chứ?

Bà bá tước quay sang Poirot.
- Nhưng tại sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.