NHỮNG KỲ TÍCH CỦA HERCULE POIROT - Trang 22

Ông Bộ trưởng Bộ nội vụ đã ví nó với những chuồng bò của Augias. Phải,
cần có một dòng nước sông tràn nước… một sự kỳ lạ.

- Ông cần đến một Hercule – Poirot hài lòng xác nhận – Hercule là tên

tôi, ông không nên quên…

- Ông có thể tạo ra được những điều kỳ lạ ư, ông Poirot?
- Chắc rằng ông đã cho điều ấy là có thể vì ông cho gọi tôi đến.
- Đúng như vây… Tôi nghĩ rằng sự cứu giúp, nếu có, không thể nào tới

bằng những biện pháp thông thường, John Hammett là một kẻ bịp bợm.
Liệu người ta có thể xây dựng được một ngôi nhà trên một nền móng mục
nát không? Tôi không biết. Nhưng tôi cố thử. Ông cười với vẻ cay đắng –
Những nhà chính trị, rõ ràng là như vậy, muốn yên vị bằng những lý do
chính đáng.

Hercule đứng lên.
- Thưa ông – Anh nói – Theo kinh nghiệm thì tôi ít thích những nhà

chính trị. Nếu John Hammett có ý đồ ấy với họ, tôi sẽ không ra tay. Nhưng
với ông, tôi hiểu điều mà một nhà bác học đương thời đã nhận xét. Ông là
một người trong sạch. Tôi sẽ làm việc này với năng lực của tôi.

Anh cúi đầu chào và rời khỏi phòng.
- A! Như thế đấy, đột ngột làm sao – Ông George kêu lên.
- Đó là một lời khen – Ông Edward Ferrier nói.
Khi Poirot đang bước xuống cầu thang thì một người đàn bà tóc vàng,

cao lớn đến trước mặt anh.

- Thưa ông Poirot, xin ông vui lòng quá bộ tới chỗ tôi, được không?
Anh đi theo bà vào một căn phòng. Bà cẩn thận đóng cửa phòng lại. Bà

chỉ cho anh một chiếc ghế và mời anh một điếu thuốc.

- Ông vừa gặp chồng tôi, phải không? – Bà nói bằng giọng bình tĩnh – và

ông ấy đã cho ông biết câu chuyện liên quan đến cha tôi.

Poirot nhìn bà với vẻ chăm chú. Bà ta xinh đẹp, nét mặt bà lộ ra là con

người có tính cách và thông minh. Là phu nhân của Tổng thống, đó là một
bộ mặt bình dân, là nghĩa nữ của John Hammett, bà ta lại càng bình dân
hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.