NHỮNG KỲ TÍCH CỦA HERCULE POIROT - Trang 62

- Không, không phải như vậy – Anh nói một cách bất chợt (và cũng bất

chợt rùng mình) – Trời! Ông nhìn xem, ngay bên cạnh ông, một bộ xương
người… đang vẫy gọi tôi.

Hugh nhìn ra giữa nắng, đồng tử giãn ra.Sau đó anh ta gục xuống.
- Ông không nhìn thấy gì ư? – Anh ta hỏi Poirot với giọng như trẻ con.
Poirot chậm chạp lắc đầu.
- Đây nữa… đối với tôi cũng thế thôi. Chính là máu làm tôi sợ. Máu

trong phòng ngủ, trên quần áo của tôi… Nhà tôi có một con vẹt. Một buổi
sáng người ta thấy con vẹt trong phòng tôi, cổ bị cắt đứt… còn tôi thì đang
ngủ, một lưỡi dao cạo dính máu trên tay.

Anh ta quay sang Poirot.
- Cuối cùng, trong làng cừu và chó bị giết chết. Cha tôi khóa chặt cửa

phòng tôi mỗi buổi tối… nhưng thỉnh thoảng cửa lại bị mở ra vào sáng hôm
sau. Tôi có một chiếc chìa khóa riêng, nhưng tôi không nhớ là đã để nó ở
đâu. Tôi không làm những việc này, cái gì đó đã chiếm hữu tinh thần của
tôi, biến tôi thành một con thú khát máu và không thể uống nước được…

Anh ta úp mặt vào hai bàn tay.
- Tôi biết anh không đi khám thày thuốc – Poirot nói sau đó một vài

phút.

- Thế ư? Về thể chất, tôi hoàn toàn mạnh khỏe như một con bò. Tôi có

thể sống nhiều năm… nhiều năm trong sự giam hãm! Không, tôi sẽ không
chịu thế đâu. Có những cách giải quyết khác. Một tai nạn… trong khi lau
súng chằng hạn. Diana sẽ hiểu ra… Tôi muốn kết thúc cuộc đời theo cách
của tôi.

Hugh nhìn nhà thám tử bằng cặp mắt thách đố, nhưng người này không

chú ý mà chỉ hỏi anh ta một câu đơn giản:

- Hàng ngày anh ăn gì và uống gì?
Hugh Chandler ngả người về phía sau và cười lớn.
- Có những giấc mơ là do ăn uống không tiêu ư? Ông muốn nói như vậy

sao?

- Hàng ngày anh ăn gì và uống gì? – Poirot vẫn nhẹ nhàng hỏi.
- Cũng như mọi người khác!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.