NHỮNG KỲ TÍCH CỦA HERCULE POIROT - Trang 78

- Ngay tại đây… Mọi người đều dùng thử, tất cả. Thoạt tiên thì rất kỳ

diệu.

- Nhưng ai mang nó tới đây? – Poirot căn vặn.
Cô ta lắc đầu:
- Tôi không biết… Có thể là Tony. Tony Hawker. Tôi không biết ai khác.
- Đây có phải là lần đầu cô dùng cô-ca-in không, thưa cô? – Poirot nhẹ

nhàng hỏi.

Cô gái gật đầu xác nhận.
- Nhưng đây cũng là lần cuối cùng! – Stoddart nhấn mạnh.
- Vâng… Chắc chắn là như vậy… Nhưng thật là kỳ diệu.
- Nghe rõ đây, Sheila – Người thày thuốc trẻ nói bằng giọng cương quyết

– Tôi là bác sĩ và tôi biết điều mình nói. Tôi đã thấy nhiều người nghiện ma
túy và thề với cô, họ chẳng đẹp đẽ chút nào. Ma túy tàn phá tất cả. Không
bao giờ được đụng đến nó! Hãy tin tôi, việc này chẳng có gì là kỳ cục cả.
Cha cô sẽ ra sao khi biết chuyện này?

- Cha tôi ư? – Sheila nhắc lại bằng một giọng the thé – Cha tôi ư? – Rồi

cô ta lại cười – Ô! Tôi như trông thấy ông ấy ở đây! Tốt nhất là cha tôi
không biết gì cả. Ông ấy sẽ bị một cơn cấp phát mới.

- Và rất chính đáng.
Ở phòng bên có tiếng kêu.
- Bác sĩ… bác sĩ… - Tiếng bà Grace rên rỉ.
Stoddart đi ra miệng làu bàu.
- Đúng ra thì ông là ai? – Sheila hỏi Poirot – Ông không dự buổi tiếp đón

tối hôm qua chứ?

- Không. Tôi là bạn của bác sỹ Stoddart.
- Ông cũng là thày thuốc ư? Nhưng trông ông không giống như vậy.
- Tôi là Hercule Poirot – Thám tử trả lời, như người ta nói màn một của

vở kịch

Có ngay hiệu quả mong muốn. Poirot cảm thấy buồn vì thế hệ trẻ không

biết anh là ai.

Nhưng dù sao Sheila Grant cũng đã nghe nói về anh. Ngạc nhiên và chán

ngán cô ta không rời mắt khỏi anh…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.