NHỮNG KỲ TÍCH CỦA HERCULE POIROT - Trang 98

- Đúng ư? – Poirot đứng lên nhắc lại, lưng tựa vào tường. Này, có phải

đây là bức tranh vẽ cây cầu Cranchester nổi tiếng và ngôi nhà thờ ở phía
sau không đấy?

- Ông có lý, Winnie ngẫu nhiên đã vẽ cái đó để làm tôi ngạc nhiên. Bức

tranh dó xếp trong rương của em. Việc làm đó thật cảm động.

- A – Poirot nói – Bà nghĩ như thế nào… về phương diện hội họa?
Poirot đã nhìn thấy nhiều phiên bản vẽ cây cầu Cranchester bằng sơn

dầu, bằng thuốc nước, bằng than, bằng bút chỉ. Có những bức họa đẹp,
những tác phẩm nổi tiếng, những bức họa bình thường, những bức vẽ xấu
xí, vẽ bôi bác như thế này thì anh chưa thấy bao giờ.

Bà Pope nở một nụ cười độ lượng:
- Không nên làm nản chí một đứa trẻ, ông thân mến. Winnie sẽ học và vẽ

tốt hơn.

- Cô ta sẽ vẽ tranh thuốc nước có đúng không?
- Đúng như vậy. Tôi cũng không rõ em này có thích vẽ tranh sơn dầu

không.

- Thưa bà, xin phép bà…
Nhấc bức tranh khỏi chỗ treo, Poirot mang ra trước cửa sổ ngắm nghĩa

kỹ càng.

- Thưa bà, tôi yêu cầu bà cho tôi bức tranh này.
- Đó là… thưa ông.
- Bà không muốn nói rằng nó cần được treo ở đây chứ… Nó quả xấu xí.
- Ô! Cái đó chẳng có chút giá trị nghệ thuật nào, tôi thừa nhận như thế.

Nhưng đó là kết quả lao động của một học sinh và…

- Tôi cam đoan, thưa bà, bức tranh này không có chỗ đứng trên tường

của bà.

- Nhưng, tại sao, thưa ông?
- Tôi sẽ chứng minh để bà rõ, nhưng trước hết xin bà hãy nghe câu

chuyện một con vịt xấu xí trở thành con thiên nga thế nào.

Nhà thám tử miệng nói, tay lấy trong túi ra một chiếc lọ nhỏ, một miếng

bọt biển và vài miếng giẻ lau rồi bắt đầu làm việc. Một mùi dầu thông tỏa
khắp gian phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.