NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 109

Pocket nói, “À, tôi hiểu rồi! Tiếp theo mới hay làm sao!” rồi bà Camilla
chêm vào đầy phẫn nộ, “Có bao giờ lại có chuyện hoang đường thế chứ! Ý
tưởng hay thật!”

Khi chúng tôi bước đi cùng ngọn nến soi đường theo hành lang tối

om, Estella đột nhiên dừng bước, quay ngoắt lại, nói đầy châm chọc, mặt kề
sát vào mặt tôi.

“Thế nào?”
“Thế nào là sao cơ, thưa tiểu thư?” tôi đáp, thiếu chút nữa ngã chúi

vào cô gái và vội kìm mình lại.

Cô gái đứng nhìn tôi, và tất nhiên tôi đứng nhìn cô.

“Tôi có đẹp không?”
“Có, tôi nghĩ cô rất đẹp.”
“Tôi có xúc phạm cậu không?”

“Không nhiều bằng lần trước,” tôi nói.
“Không nhiều bằng ư?”
“Không.”

Cô gái nổi nóng khi hỏi câu cuối cùng, rồi lấy hết sức tát mạnh vào

mặt tôi khi tôi trả lời.

“Giờ thì sao nào?” cô hỏi. “Đồ quái vật nhóc con khố rách áo ôm,

bây giờ cậu nghĩ sao về tôi nào?”

“Tôi sẽ không nói.”

“Vì cậu sẽ nói ra khi lên trên kia. Phải vậy không?”
“Không,” tôi đáp, “không phải thế.”
“Vậy sao cậu lại không khóc nữa hả, nhóc con?”

“Vì tôi sẽ không bao giờ khóc vì cô nữa,” tôi nói. Một câu trả lời tôi

nghĩ cũng dối trá như bất cứ lời nói dối nào từng được tuyên bố; vì trong
lòng lúc ấy tôi đang khóc ròng vì cô, và tôi biết quá rõ nỗi đau cô sẽ gây ra
cho tôi sau đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.