NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 111

đứng ngay gần cửa, và tôi cứ đứng đó cho tới khi cô Havisham từ bên bàn
trang điểm đưa mắt nhìn tôi.

“Vậy đấy!” bà nói, chẳng hề có vẻ ngỡ ngàng hay ngạc nhiên.

“Những ngày đó đã trôi qua rồi, phải không nào?” “Vâng, thưa bà. Hôm nay
là…”

“Rồi, rồi, rồi!” vang lên kèm theo cử chỉ sốt ruột của các ngón tay

bà. “Ta không muốn biết. Cháu sẵn sàng chơi chưa?” Tôi buộc phải trả lời
có phần bối rối, “Cháu không nghĩ là có, thưa bà.”

“Không sẵn sàng chơi bài nữa sao?” bà hỏi, kèm theo cái nhìn dò

hỏi.

“Có chứ, thưa bà; cháu có thể chơi bài, nếu cháu cần làm thế.”

“Cậu bé, vì ngôi nhà này với cháu có vẻ già nua ảm đạm như một

nấm mồ,” cô Havisham nóng nảy nói, “và cháu không sẵn sàng chơi, cháu
có sẵn lòng làm việc không?”

Tôi có thể trả lời câu hỏi này nhẹ nhõm hơn so với câu hỏi trước, và

nói tôi sẵn lòng.

“Vậy hãy vào căn phòng đối diện,” bà nói, bàn tay khô héo chỉ vào

cánh cửa sau lưng tôi, “và đợi cho tới khi ta đến.”

Tôi đi ngang qua chiếu nghỉ cầu thang, vào trong căn phòng bà chỉ.

Ánh sáng ban ngày cũng bị loại trừ hoàn toàn khỏi căn phòng này, và bên
trong nó phả ra một thứ mùi yếm khí ngột ngạt. Một ngọn lửa mới được
nhóm lên trong cái lò sưởi kiểu cổ ẩm thấp, chực lụi dần đi hơn là bùng lên,
và đám khói miễn cưỡng bốc lên lơ lửng trong căn phòng dường như còn
lạnh hơn cả những chỗ quang đãng - giống như sương mù trên đầm lầy ở
chỗ chúng tôi. Mấy cây nến lạnh lẽo cắm trên giá đặt ở mặt bệ lò sưởi cao
soi sáng lờ mờ căn phòng; hay đúng hơn là lay động bóng tối bên trong căn
phòng. Căn phòng này rất rộng, và tôi dám chắc từng có thời đẹp đẽ, song
mọi thứ có thể nhìn thấy được trong phòng giờ đều phủ kín bụi và mốc, và
rời rã ra từng mảnh. Vật thể dễ đập vào mắt nhất là một cái bàn dài được trải
khăn, như thể khi ngôi nhà và những cái đồng hồ của nó dừng lại, một bữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.