NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 124

thích tôi dốt nát hơn. Bà chẳng cho tôi tí tiền nào - hay bất cứ thứ gì khác
ngoài bữa ăn hằng ngày - cũng chẳng bao giờ đả động đến chuyện tôi sẽ
được trả công cho những gì đã làm.

Estella luôn có mặt gần bên, luôn dẫn tôi vào và đưa tôi ra, nhưng

chẳng bao giờ nói tôi có thể hôn cô thêm lần nữa. Có lúc, cô lạnh lùng chấp
nhận tôi; có lúc, cô hạ cố với tôi; có lúc, cô tỏ ra khá thân thiện với tôi; có
lúc, cô lại gay gắt nói cô căm ghét tôi. Cô Havisham thường thì thầm hỏi tôi
hoặc khi chỉ có hai chúng tôi, “Có phải cô bé càng ngày càng đẹp hơn
không, Pip?” Và khi tôi nói là có (vì đúng thế thật), bà dường như rất thích
thú. Ngoài ra, khi chúng tôi chơi bài, cô Havisham sẽ quan sát, háo hức dõi
theo tâm trạng Estella, cho dù chúng có thế nào. Và thỉnh thoảng, khi tâm
trạng cô gái trở nên phức tạp và mâu thuẫn với nhau đến mức tôi ngẩn ra
không còn biết phải nói hay làm gì, cô Havisham lại ôm lấy cô đầy trìu mến,
thì thầm gì đó vào tai cô tựa như “Hãy làm vỡ nát trái tim chúng đi, niềm tự
hào và hy vọng của ta, hãy làm vỡ nát trái tim chúng và không thương xót!”

Có một bài hát Joe thường ngân nga vài đoạn ngắn ở lò rèn, trong đó

điệp khúc được ngân đi ngân lại là Clem Già

*

. Một cách không mấy trân

trọng để ca tụng một vị thánh bảo trợ, nhưng tôi tin Clem Già ưa thích như
vậy trong mối quan hệ với những người thợ rèn. Đó là một bài hát bắt chước
nhịp búa nện xuống sắt rèn, và lời ca của nó chỉ là cái cớ để viện ra cái tên
được tôn kính của Clem Già. Vậy đấy, ông cần nện búa - Clem Già! Một cú
nện và một âm vang - Clem Già! Đập búa xuống, đập búa xuống - Clem
Già! Với tiếng choang choang cho sắt cứng - Clem Già! Thổi lửa lên, thổi
lửa lên - Clem Già! Cháy to lên, cháy cao lên - Clem Già! Một ngày, ngay
sau khi cái ghế xuất hiện, cô Havisham đột nhiên nói với tôi, trong khi các
ngón tay bà bồn chồn không dứt, “Kìa, kìa, kìa! Hát đi!” Tôi bất ngờ đến
mức đành phải hát lên bài hát ngắn này trong lúc đẩy bà đi. Tình cờ bài hát
lại hợp ý vị phu nhân, vậy là bà hát theo bằng giọng trầm trầm ủ ê như thể
vừa hát vừa ngủ gật. Sau đó, chúng tôi bắt đầu quen hát nó lên trong lúc đi
vòng quanh, và Estella cũng hay hòa giọng cùng hát; song chúng tôi đều hát
rất khẽ, đến mức thậm chí ngay cả khi có đủ ba người, tiếng hát cũng tạo ra
ít tiếng động trong ngôi nhà cũ kỹ ảm đạm đó hơn cơn gió nhẹ nhất thổi qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.