NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 139

hiện và nói, “Các thương nhân ngồi dưới nhà gửi lời thăm hỏi, nói rằng đây
không phải là rạp xiếc.” Thế là tất cả họ đều ở trong tâm trạng hân hoan trên
đường về nhà và hát, Ôi Quý bà Xinh đẹp! Ông Wopsle đảm đương phần bè
trầm đầy quả quyết bằng một chất giọng khỏe kinh hoàng (để đáp lại kẻ
phiền nhiễu hay tọc mạch đã khởi đầu bài hát này một cách lạc lõng tột độ,
thông qua việc muốn biết không sót thứ gì về chuyện riêng tư của tất cả mọi
người) rằng ông ta là người đàn ông với mái tóc bạc trắng tung bay, và rằng
ông ta hơn ai hết là kẻ hành hương yếu đuối nhất còn bước đi.

Cuối cùng, tôi nhớ khi chui vào căn phòng ngủ nhỏ xíu dành cho

mình, tôi thực sự thấy khổ sở, và cảm thấy tin chắc mình sẽ không bao giờ
thích nghề của Joe. Tôi đã từng có lúc thích nó, nhưng đã từng thì không
phải là lúc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.