NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 143

Chương 15

Vì tôi đã trở nên quá lớn với căn phòng của bà cô ông Wopsle, quá

trình giáo dục tôi nhận được từ bà lão kỳ cục đó cũng kết thúc. Song chỉ sau
khi Biddy đã dạy cho tôi tất cả những gì cô biết, từ tập sổ nhỏ ghi giá tiền
cho tới một bài hát hài hước cô mua mất nửa penny. Cho dù phần duy nhất
liền lạc của bài hát kia là mấy dòng mở đầu.

Khi tôi tới thành Lunnon hỏi các ngài,

Là la lá la
Là la lá la

Chẳng phải tôi bị bịp tơi bời đó sao hỡi các ngài?

Là la lá la
Là la lá la

Dẫu vậy, với khao khát trở nên thông thái hơn, tôi học thuộc lòng

mấy câu hát này một cách cực kỳ nghiêm túc; tôi cũng chẳng nhớ có bao giờ
nghi ngờ giá trị của chúng, ngoại trừ chuyện tôi đã nghĩ (và vẫn còn nghĩ)
trong đó hơi có quá nhiều “là la lá la”. Trong cơn khao khát học vấn, tôi
khẩn khoản đề nghị ông Wopsle hạ cố ban cho tôi chút ít trí tuệ, và được ông
tử tế đồng ý. Thế nhưng hóa ra ông chỉ muốn tôi làm một vai kịch phụ để
ông thỏa sức tranh cãi, ôm hôn, thương khóc, nạt nộ, túm lấy để đâm, để
đánh đủ kiểu, vậy nên tôi nhanh chóng cáo từ màn dạy dỗ đó; cho dù chỉ sau
khi ông Wopsle, trong cơn thịnh nộ đầy thi vị của mình, đã nện tôi tơi tả.

Những gì học được, tôi cố gắng truyền lại cho Joe. Ý tưởng này nghe

thật hay ho đến mức lương tâm không cho phép tôi bỏ qua nó mà không giải
thích gì. Tôi muốn làm Joe bớt thất học và tầm thường, để anh trở nên xứng
đáng hơn với những người tôi giao du và đỡ bị Estella dè bỉu hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.