NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 149

“Tôi sẽ nổi nóng nếu tôi thích,” Orlick gào lên. “Vì có người thích

thành dân phố cơ đấy! Nào, ông chủ! Quyết định đi. Không thiên vị ở nơi
này. Hãy là một người đàn ông!”

Ông chủ từ chối bàn đến chủ đề này cho tới khi anh thợ đã bình tĩnh

hơn, vậy là Orlick xông tới lò, lôi ra một thanh sắt nóng đỏ, chĩa nó về phía
tôi như thể định đâm xuyên nó qua người tôi, vụt nó quanh đầu tôi, đặt nó
lên đe, rồi nện búa xuống - như thể thanh sắt ấy chính là tôi, theo như tôi
nghĩ, còn hoa lửa tóe ra chính là máu của tôi - cuối cùng anh ta lại tựa người
lên cán búa rồi lên tiếng sau khi đã quai búa đến nóng người lên còn thanh
sắt trở nên nguội lạnh.

“Nào, ông chủ!”
“Giờ cậu đã bình tĩnh lại chưa?” Joe hỏi.
“À! Tôi ổn cả,” Orlick Già cộc cằn nói.

“Thế thì, vì nói chung cậu làm việc cũng tốt như phần lớn những

người khác,” Joe nói, “tất cả sẽ cùng nghỉ nửa ngày.”

Chị tôi đang đứng im ngoài sân, trong tầm tai nghe - chị là một kẻ do

thám và nghe trộm không biết ngượng - và lập tức ngó vào qua một ô cửa
sổ.

“Thật đúng là anh, đồ ngốc!” chị tôi nói với Joe, “cho những gã lười

nhác lớn xác như thế nghỉ. Tôi lấy mạng mình ra mà nói anh thật là giàu khi
phung phí tiền của như thế. Tôi ước gì tôi là ông chủ của cậu ta!”

“Bà sẽ là bà chủ của tất cả mọi người nếu bà dám,” Orlick đáp trả,

kèm theo một nụ cười mỉa mai.

(“Để cô ấy yên,” Joe nói.)
“Tôi sẽ đủ sức trị mọi kẻ ngu ngốc và du đãng,” chị tôi đáp, và bắt

đầu nổi trận lôi đình. “Và tôi sẽ không thể đủ sức trị những kẻ ngu ngốc nếu
không đủ sức trị ông chủ của cậu, đồng thời cũng là ông vua đầu đất của
những kẻ ngốc. Và tôi sẽ không đủ sức trị những kẻ du đãng nếu không đủ
sức trị cậu, kẻ có bản mặt đen tối nhất, tên du đãng tồi tệ nhất từ đây tới tận
nước Pháp. Nào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.