Thiên Ý đặc biệt nào đó đã đưa cậu nhóc thợ rèn học việc xuất hiện trên
đường đi của mình để nghe ông đọc; thế là ông giữ tôi lại, nhất quyết yêu
cầu tôi cùng đi tới phòng khách nhà ông Pumblechook. Và vì tôi biết về nhà
sẽ chán tới mức nào, đêm sẽ tối đen và đường khó đi, và có bất cứ ai đi cùng
cũng còn hơn không, tôi không cự nự quyết liệt cho lắm; kết quả là chúng
tôi rẽ vào nhà Pumblechook đúng lúc đường phố và các cửa hàng lên đèn.
Tác phẩm của George Lillo (1693 - 1739). George Barnwell là một người thợ học việc đã bị cô gái
điếm Sarah Millwood quyến rũ và dụ dỗ cướp của ông chủ mình và giết bác mình, sau đó bị treo cổ.
Vì tôi chưa bao giờ tham dự một buổi đọc sách nào về George
Barnwell, tôi không rõ thường nó sẽ kéo dài bao lâu; nhưng tôi biết rất rõ
buổi đọc sách tối đó kéo dài đến tận chín rưỡi tối, và khi ông Wopsle đọc tới
Newgate, tôi nghĩ ông sẽ chẳng bao giờ tới được chỗ đoạn đầu đài, vì ông
trở nên chậm chạp hơn bất cứ lúc nào khác trong sự nghiệp đáng hổ thẹn của
mình. Tôi nghĩ ông quản có phần hơi quá đáng khi phàn nàn vì bị cắt ngang
giữa lúc đang văn hoa, cứ như thể ông ta chưa được cà kê, rề rà từng trang
sách ngay từ lúc bắt đầu. Song đấy mới chỉ là vấn đề dài dòng và mệt mỏi.
Điều làm tôi bất bình hơn cả là cái kiểu đồng nhất giữa toàn bộ vụ việc trong
vở kịch với cái bản thân vô tội của tôi. Khi Barnwell bắt đầu làm điều sai
trái, tôi mới lên tiếng bày tỏ rằng tôi thực sự lấy làm tiếc, thì cái nhìn hằm
hằm phẫn nộ của ông Pumblechook đã như thể buộc cho tôi luôn cái tội đó.
Cả ông Wopsle cũng cố hết sức mô tả tôi theo cách tệ hại nhất. Vừa hung dữ
vừa ủy mị, tôi bị biến thành kẻ sát hại ông bác mình và không có bất cứ tình
tiết giảm nhẹ nào; Millwood hạ nhục tôi thậm tệ trong tranh luận vào mọi
dịp; chuyện con gái ông chủ có quan tâm chút nào đến tôi trở thành một cơn
độc hưởng không hơn; và tất cả những gì tôi có thể bào chữa cho hành vi
tham lam và rề rà của mình vào cái buổi sáng tai họa phải đi đến chỗ chết
ấy? là nó hoàn toàn tương xứng với tính cách yếu đuối của tôi. Thậm chí cả
sau khi tôi bị treo cổ thật đáng đời và Wopsle đóng sách lại, ông
Pumblechook vẫn ngồi nhìn tôi chằm chằm, vừa lắc đầu vừa nói, “Hãy nhớ
lấy bài học, cậu bé, hãy nhớ lấy!” như thể việc tôi đang mưu toan sát hại một
người thân thích là chuyện ai cũng rõ, chỉ cần tôi lừa được ai đó đủ yếu lòng
mà trở thành ân nhân cho mình.