NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 268

Cho dù không hề có thói quen tính cả Drummle vào số bạn thân của

mình, tôi vẫn trả lời, “Đúng thế ạ.”

“Thế đấy, ông ấy sẽ mời cả băng” - tôi hầu như chẳng hề cảm thấy

được tâng bốc bởi cách gọi này - “và cho dù có mang ra đãi các cậu thứ gì,
ông ấy cũng sẽ dành cho các cậu thứ tốt. Đừng trông đợi sẽ quá đa dạng,
nhưng cậu sẽ có những thứ tuyệt hảo. Và còn có một điều kỳ quặc nữa trong
nhà ông ấy,” Wemmick nói tiếp, sau giây lát ngừng lại, như thể ám chỉ về
người quản gia trong câu này đã được hiểu, “ông ấy không bao giờ cho khóa
một cửa chính hay cửa sổ nào ban đêm.”

“Chẳng lẽ ông ấy chưa bao giờ bị trộm?”
“Đúng thế đấy!” Wemmick đáp. “Ông ấy nói, và tuyên bố một cách

công khai, ‘Tôi muốn nhìn thấy kẻ sẽ trộm nhà tôi.’ Chúa ban phước cho
cậu, tôi đã nghe thấy ông ấy, cả trăm lần như một, nói với những kẻ đào
tường khoét vách thường lảng vảng trước cửa văn phòng chúng tôi, ‘Các
người biết tôi sống ở đâu; thế này nhé, ở đó chưa từng có cái then cửa nào bị
kéo ra; tại sao các người không thử làm ăn một cú với tôi hả? Nào; chẳng lẽ
tôi không làm các người thấy cám dỗ sao?’ Chẳng có kẻ nào trong bọn họ,
cậu biết đấy, đủ táo gan để thử làm chuyện đó, cho dù vì hứng thú hay tiền
bạc.”

“Bọn họ hãi ông ấy đến vậy sao?” tôi nói.

“Hãi ư,” Wemmick nói. “Tôi tin cậu, bọn họ hãi ông ấy. Thực ra chỉ

là ông ấy rất khôn ngoan, ngay cả khi thách thức bọn họ. Không có món đồ
bạc nào hết, thưa quý ông. Toàn là thiếc, tới từng cái thìa.”

“Vậy thì bọn họ cũng chẳng kiếm chác được mấy,” tôi nhận xét,

“cho dù nếu…”

“À! Nhưng ông ấy có rất nhiều,” Wemmick lên tiếng cắt ngang lời

tôi, “và bọn họ biết thế. Ông ấy sẽ nắm được mạng sống bọn họ, và tính
mạng của hàng chục người nhà họ nữa. Ông luôn có mọi thứ có thể. Và
không gì là ông ấy không thể có được, một khi ông ấy đã để tâm đến thứ
đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.