“Ông dùng trà hay cà phê, ông Gargery?” Herbert hỏi, cậu luôn đóng
vai chủ trì vào các buổi sáng.
“Cảm ơn ngài,” Joe nói, người cứng đơ từ đầu đến chân, “tôi sẽ uống
bất cứ thứ gì ngài thấy họp ý nhất.”
“Ông nói sao về cà phê?”
“Cảm ơn ngài,” Joe đáp, rõ ràng không mấy hào hứng với lời đề
nghị, “vì ngài đã vui lòng trọn cà phê, tôi sẽ không đi ngực lại quan điểm
của ngài. Nhưng chẳng lẽ ngài không thấy nó hơi nóng quá sao?”
“Vậy thì trà,” Herbert vừa nói vừa rót trà.
Đến đây, cái mũ của Joe rơi từ mặt bệ lò sưởi xuống, và anh đứng
dậy khỏi ghế nhặt nó lên, đặt vào đúng chỗ cũ. Cứ như thể đó là một vị trí
vô cùng lễ độ
, chẳng mấy chốc cái mũ lại rơi xuống.
Ám chỉ thói quen bỏ mũ chào nhau của người châu Âu, ở đây muốn nói Joe để mũ vào chỗ dễ rơi.
“Ông lên đến đây lúc nào vậy, ông Gargery?”
“Có phải là chiều qua không nhỉ?” Joe nói, sau khi đưa tay lên che
miệng và ho, như thể anh đã có đủ thời gian để mắc phải chứng ho gà kể từ
lúc đến. “Không, không phải. Mà đúng. Đúng thế. Từ chiều hôm qua.” (Với
vẻ mặt pha trộn hiểu biết, nhẹ nhõm và cực kỳ khách quan.)
“Ông đã kịp thấy qua gì của London chưa?”
“Sao chứ, có, thưa ngài,” Joe nói, “tôi và Wopsle đi thẳng tới xem
Blacking Ware’us. Nhưng chúng tôi chẳng hề thấy nó giống như hình vẽ
trên các tấm áp phích màu đỏ dán trên cửa các cửa hàng; ý tôi mún nói,” Joe
nói thêm với vẻ phân trần, “có vẻ nó được vẽ quá kiến túc úc úc.”
Tôi thực sự tin Joe hẳn đã ngân dài từ này ra (gợi lên trong tâm trí tôi
ấn tượng cực kỳ mạnh về một kiến trúc tôi biết rõ) thành một đoạn điệp
khúc hoàn hảo, nếu sự chú tâm của anh không bị sao nhãng một cách thật
định mệnh bởi cái mũ lại vừa rơi xuống. Kỳ thực, món đồ vật này đòi hỏi
anh phải chú ý liên tục cũng như phải thật nhanh tay nhanh mắt, giống hệt
những gì đòi hỏi một người giữ tam trụ môn cricket. Anh thể hiện một màn
trình diễn ngoại hạng với cái mũ, trưng ra kỹ năng tuyệt hảo; lúc lao vụt tới