NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 304

yêu của một người đàn ông, tôi yêu cô chỉ đơn giản vì thấy cô hấp dẫn
không thể cưỡng lại. Rốt cuộc thì; tôi ý thức được đầy phiền muộn, rất
thường xuyên, nếu không phải là luôn luôn, rằng tôi yêu cô bất chấp lý trí,
bất chấp hứa hẹn, bất chấp bình yên, bất chấp hy vọng, bất chấp hạnh phúc
hay mọi thứ có thể khiến người ta bỏ cuộc. Rốt cuộc thì; tôi vẫn không hề
bớt yêu cô dù ý thức được tất cả, và chúng cũng chỉ có ảnh hưởng trong việc
kiềm chế tôi tương tự như nếu tôi tin tưởng đầy sùng kính rằng cô là nguyên
mẫu hoàn hảo của con người.

Tôi cẩn thận canh giờ cho chuyến đi bộ để đến trước cổng đúng thời

gian như trước đây. Sau khi đã rung chuông bằng một bàn tay do dự, tôi
quay lưng lại cổng trong khi cố gắng thở đều đặn và kìm cho nhịp đập của
tim mình trở lại tương đối bình lặng. Tôi nghe thấy cánh cửa bên mở ra, và
tiếng bước chân vang lên băng qua sân; song tôi vẫn giả bộ không nghe thấy,
ngay cả khi cánh cổng mở ra trên những cái bản lề gỉ sét của nó.

Cuối cùng, khi bị vỗ lên vai, tôi giật mình quay lại. Thế rồi tôi giật

mình lần nữa tự nhiên hơn nhiều khi nhận ra mình đang đối diện với một
người đàn ông mặc đồ xám nghiêm chỉnh. Đó là người tôi không bao giờ
trông đợi sẽ thấy vào vai gác cổng tại nhà cô Havisham.

“Orlick!”
“À, cậu chủ, có nhiều thay đổi khác ngoài các thay đổi của cậu.

Nhưng cậu vào đi chứ, vào đi. Để cổng mở sẽ là trái với lệnh tôi nhận
được.”

Tôi bước vào, anh ta liền đóng cổng và khóa nó lại, rút chìa khỏi ổ

khóa. “Phải rồi!” anh ta nói, quay mặt ngoái lại sau khi lầm lì đi trước tôi vài
bước về phía ngôi nhà. “Tôi ở đây!”

“Anh đến đây bằng cách nào?”
“Tôi tới đây,” anh ta độp lại, “bằng chân tôi. Tôi mang theo cái hòm

của mình cùng trên một cái xe cút kít.”

“Anh sẽ ở lại đây lâu dài chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.