NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 313

“Có phải cô bé rất xinh đẹp, duyên dáng, được nuôi dạy đàng hoàng

không nào? Cậu ngưỡng mộ nó chứ?”

“Ai nhìn cô ấy cũng phải thấy vậy thôi, cô Havisham.”

Bà quàng một cánh tay quanh cổ tôi, kéo đầu tôi gần xuống sát vào

bà trong khi bà vẫn ngồi trên ghế. “Hãy yêu nó, yêu nó, yêu nó! Nó cư xử
với cậu thế nào?”

Trước khi tôi có thể trả lời (nếu tôi có thể trả lời được một câu hỏi

hóc búa như thế), bà nhắc lại, “Hãy yêu nó, yêu nó, yêu nó! Nếu cô bé thích
cậu, hãy yêu nó. Nếu cô bé làm tổn thương cậu, hãy yêu nó. Nếu cô bé làm
tim cậu giằng xé - và khi trái tim già đi và mạnh mẽ lên, nó sẽ bị giằng xé
tàn khốc hơn - hãy yêu nó, yêu nó, yêu nó!”

Chưa bao giờ tôi thấy sự khẩn khoản mãnh liệt như cảm xúc đi kèm

khi bà nói ra những từ này. Tôi có thể cảm thấy từng sợi cơ của cánh tay gầy
guộc quàng quanh cổ tôi căng lên với tâm trạng kích động đang chiếm hữu
bà chủ nhà.

“Nghe ta nói, Pip! Ta đã nhận nuôi cô bé để được yêu. Ta nuôi nấng,

dạy dỗ nó để được yêu. Ta tạo ra cô bé như nó bây giờ để được yêu. Hãy yêu
nó!”

Bà nhắc lại từ này khá thường xuyên, và không nghi ngờ gì nữa, bà

thực sự có ý nói về nó; nhưng nếu từ được nhắc đi nhắc lại ấy là ghét thay vì
yêu - tuyệt vọng - báo thù - cái chết thảm khốc - từ đôi môi bà nó cũng
không thể vang lên giống một lời nguyền rủa hơn.

“Ta sẽ nói cho cậu biết,” bà nói, cũng với giọng thì thào vội vã đầy

phấn khích, “tình yêu đích thực là gì. Đó là sự hiến dâng mù quáng, sự nhún
nhường vô điều kiện, sự tuân phục tuyệt đối, tín nhiệm và tin tưởng bất chấp
bản thân, bất chấp cả thế giới, dành trọn cả trái tim và linh hồn ta cho kẻ
giày vò ta - như ta đã làm!”

Khi cô Havisham nói đến đó, theo sau là một tiếng thét hoang dại, tôi

vội ôm lấy eo bà. Vì bà đã bật dậy trên ghế trong bộ đồ như áo liệm, vùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.