xuống trước mặt người giám hộ của tôi (có vẻ ông rất quen thuộc với loại
rượu này), và hai quý bà rời bàn để chúng tôi lại.
Tôi chưa bao giờ thấy ở bất cứ đâu thứ gì sánh ngang được với vẻ
trầm tĩnh quả quyết của ông Jaggers trong căn phòng đó, cho dù là ở chính
ông. Ông luật sư không để mắt đến ai, và hầu như chẳng nhìn về phía khuôn
mặt Estella lấy một lần. Khi cô nói với ông, ông lắng nghe, rồi sau đó trả lời
rất phải phép, nhưng không bao giờ nhìn cô, điều đó tôi có thể thấy rõ.
Ngược lại, cô gái thường xuyên nhìn ông đầy quan tâm và tò mò, nếu không
phải là ngờ vực, song khuôn mặt ông luật sư chẳng bao giờ để lộ ra chút cảm
nhận nào. Trong suốt bữa ăn, ông mua vui bằng cách làm cho Sarah Pocket
càng xanh rớt và vàng bủng mà thường xuyên nhắc tới các triển vọng của tôi
khi trò chuyện cùng tôi; nhưng cả trong chuyện này nữa, ông cũng chẳng để
lộ chút cảm xúc nào, thậm chí còn làm cho có vẻ ông đang moi móc - và
đúng là có làm thế thật, cho dù tôi không biết bằng cách nào - những lời viện
dẫn đó từ con người ngây ngô của tôi.
Và đến khi chỉ còn ông và tôi ở lại cùng nhau, ông Jaggers ngồi đó
với bộ dạng bất động, hệ quả từ những thông tin ông nắm trong tay, đến mức
tôi thực sự cảm thấy với mình thế là quá đủ. Ông kiểm tra món rượu vang
của mình khi trong tay chẳng còn gì khác. Ông giơ nó lên giữa mình và cây
nến, nếm rượu, đảo món đồ uống trong miệng, nuốt, rồi lại nhìn cái ly của
mình, ngửi rượu, nếm thử, uống cạn, lại rót thêm vào ly, rồi lại kiểm tra ly
rượu lần nữa, cho tới khi tôi bồn chồn đến mức như thể tôi biết thứ vang này
đang nói với ông Jaggers điều gì đó bất lợi cho tôi. Đã ba bốn lần tôi dè dặt
thầm nghĩ mình nên gợi chuyện; nhưng mỗi lần ông thấy tôi sắp sửa hỏi
mình điều gì đó, ông lại nhìn tôi với cái ly trên tay, đảo rượu trong miệng,
như thể đề nghị tôi nhớ cho là sẽ chỉ vô ích thôi, vì ông không thể trả lời.
Tôi nghĩ cô Pocket cũng ý thức được bóng dáng tôi khiến bà lâm vào
mối nguy hiểm bị đẩy tới chỗ hóa điên, hay thậm chí tự xé toạc cái mũ bà
đang đội - một món đồ thật thảm hại, kỳ thực là một mảnh vải muslin móp
méo - và rắc tóc mình ra đầy sàn - những sợi tóc chắc chắn chưa bao giờ
mọc ra trên đầu bà. Bà không hề xuất hiện khi ông Jaggers và tôi đi lên