phòng cô Havisham, và bốn chúng tôi cùng chơi bài whist. Trong quãng thời
gian trước khi chúng tôi quay lại, cô Havisham, theo một cách thật kỳ dị, đã
lấy vài món đồ trang sức thuộc loại đẹp nhất trên bàn trang điểm của mình
cài lên mái tóc Estella, cũng như lên trước ngực và hai cánh tay cô; và tôi
thấy người giám hộ của mình nhìn cô từ dưới đôi lông mày rậm, nhướng lên
một chút khi dáng vẻ yêu kiều của cô hiện ra trước mắt ông, với những tia
sáng lấp lánh sang trọng hòa lẫn ửng hồng trên đó.
Tôi không nói gì về cách thức cũng như chuyện ông liên tục thu về
các quân chủ bài của chúng tôi trong khi đến lượt mình chỉ nhả ra những lá
bài chẳng mấy giá trị trước lúc hạ bài với màn xuất hiện hoành tráng của các
lá bài K và Q; hay về cảm giác tôi cảm thấy về chuyện ông đã nhìn thấu
chúng tôi nhờ sự soi sáng của ba câu đố khốn khổ quá hiển nhiên đã bị ông
giải đáp từ lâu. Điều khiến tôi khổ sở chính là sự không tương thích giữa sự
hiện diện lạnh như băng của ông với các cảm xúc tôi dành cho Estella.
Không phải chuyện tôi biết mình không bao giờ có thể chịu nổi cảnh phải
nói chuyện với ông luật sư về cô, hay chuyện tôi biết mình không bao giờ
chịu nổi phải nghe ông làm đôi ủng của mình kêu răng rắc trước mặt cô, hay
chuyện tôi biết mình không bao giờ chịu nổi phải nhìn ông phủi tay phớt lờ
cô; mà là chuyện sự ngưỡng mộ của tôi phải nằm cách ông chỉ vài bước
chân, là chuyện cảm xúc của tôi phải ở cùng một chỗ với ông, đó mới chính
là hoàn cảnh khiến tôi khổ sở.
Chúng tôi chơi bài đến chín giờ, sau đó chúng tôi nhất trí là lúc
Estella tới London, tôi cần được báo trước thời điểm cô đến nơi và ra đón cô
ở chỗ xe trạm; rồi tôi tạm biệt cô, hôn tay cô và ra về.
Người giám hộ của tôi nghỉ lại tại nhà trọ Lợn Lòi Xanh trong căn
phòng sát vách phòng tôi. Tới tận đêm khuya, những lời cô Havisham nói,
“Hãy yêu nó, yêu nó, yêu nó!” vẫn vang vọng trong tai tôi. Tôi sử dụng
chúng để tạo nên bản điệp khúc riêng của mình, và nói thầm xuống gối,
“Mình yêu cô ấy, yêu cô ấy, yêu cô ấy!” đến hàng trăm lần. Sau đó, cảm xúc
biết ơn chợt bùng lên trong tôi khi nghĩ đến việc cô được định mệnh dành
cho tôi, một kẻ từng là cậu thợ rèn học việc. Rồi tôi chợt nghĩ nếu cô, đúng