NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 32

Thời này người ta cho rằng những biểu tượng tréo chân trên mộ các hiệp sĩ thời Trung cổ là dấu hiệu

cho biết hiệp sĩ đó từng là Thập tự quân.

Chúng tôi sẽ có một bữa tối thịnh soạn, gồm một cái giò lợn ngâm

giấm với đậu xanh, và hai con gà quay nhồi. Một cái bánh patê ngon lành đã
được chuẩn bị từ sáng hôm qua (lý do khiến không ai nhớ đến món thịt
băm), và bánh pudding thì đã đem hấp. Những món ăn được chuẩn bị tưng
bừng này đã làm chúng tôi bị cắt bỏ bữa sáng không chút khách khí, “vì tôi
sẽ không,” bà Joe nói, “tôi sẽ không có hơi sức đâu chuẩn bị bữa ăn vào lúc
này, với những gì tôi còn phải làm, xin cam đoan với các người đó!”

Vậy là chúng tôi tự cắt bánh mì ra, như thể chúng tôi là hai người

lính đang hành quân gấp gáp chứ không phải một người đàn ông và một cậu
nhóc đang ngồi nhà; rồi chúng tôi uống từng ngụm sữa pha nước, với bộ
dạng áy náy, từ một cái bình để trên tủ. Trong lúc đó, bà Joe treo những tấm
rèm trắng sạch tinh lên, chăng dây hoa trang trí mới ngang qua cái lò sưởi
rộng để thay cho dây cũ, rồi mở phòng tiếp khách nhỏ ngang hành lang ra
quét tước dọn dẹp, cả năm trời nơi này được phủ lớp giấy bạc che bụi, phủ
đến tận bốn con chó xù nhỏ bằng sứ trắng để trên bệ lò sưởi, tất cả đều có
cái mũi đen, miệng ngậm một giỏ hoa đứng thành hai đôi. Bà Joe là một bà
nội tướng rất sạch sẽ, nhưng đồng thời cũng sở hữu một phong cách tinh tế
đầy nghệ thuật để làm cho sự sạch sẽ chị mang lại còn khó chịu và khó chấp
nhận hơn cả bụi bặm rác rưởi. Sạch sẽ chỉ kém quan trọng hơn kính Chúa,
và có những người quan niệm như thế về tôn giáo.

Chị tôi, vì có quá nhiều việc phải làm, sẽ có mặt tại nhà thờ một cách

gián tiếp, có nghĩa Joe và tôi sẽ đi. Trong bộ đồ làm việc, Joe là một anh thợ
rèn chắc nịch chẳng lẫn vào đâu được; trong bộ đồ đi lễ, trông ông anh rể tôi
giống một con bù nhìn khá giả hơn bất cứ thứ gì khác. Lúc đó chẳng có thứ
gì Joe mặc vừa người hay nom có vẻ thuộc về anh; và mọi thứ anh mang
trên người lúc ấy đều làm anh lúng túng khổ sở. Vào dịp lễ Giáng sinh này,
ông anh rể tôi ló ra khỏi phòng khi tiếng chuông thanh thản ngân lên, hiện
thân của sự khổ sở trong nguyên bộ đồ đen Chủ nhật. Còn về phần mình, tôi
nghĩ chắc bà chị tôi hẳn phải có một ý tưởng chung chung nào đó về chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.