tôi là một thằng nhóc tội lỗi mà Cảnh sát Hộ sinh
đón nhận (vào ngày tôi
chào đời) rồi giao lại cho chị để xử trí theo đúng sự trang nghiêm của pháp
luật. Tôi vẫn luôn bị đối xử như thể tôi đã một mực muốn được sinh ra trái
với mệnh lệnh của lý trí, tôn giáo và đạo đức và bất chấp mọi lời lẽ can gián
từ những người bạn thân nhất của tôi. Thậm chí ngay cả khi tôi được dẫn đi
may đo một bộ đồ mới, người thợ cũng được yêu cầu may bộ đồ ấy cho
giống như một bộ đồng phục trại cải huấn, và tất nhiên không cho phép tôi
được thoải mái tung tẩy chân tay.
Pip đang bị ám ảnh về việc lấy trộm đồ ăn và những chiếc tàu nhốt tù nên ở đây nghĩ tới việc cậu
được người hộ sinh đỡ đẻ khi chào đời cũng giống như bị một cảnh sát bắt giữ và việc người hộ sinh
chuyển cậu cho bà chị nuôi cũng giống như cảnh sát chuyển cậu cho cai ngục để thụ án, chính vì vậy
tác giả chơi chữ sáng tạo nên cách gọi này.
Do vậy, Joe cùng tôi tới nhà thờ hẳn phải là một cảnh tượng cảm
động với những ai tính hay thương hại. Dù vậy, những gì tôi phải chịu đựng
bên ngoài chưa thấm vào đâu so với những gì đang diễn ra trong nội tâm.
Nỗi kinh hoàng tấn công tôi mỗi khi bà Joe lại gần tủ cất thức ăn hay ra khỏi
phòng thì chỉ có cảm giác hối hận đang đè nặng tâm trí tôi vì những gì bàn
tay tôi đã làm mới sánh kịp. Bị bí mật tệ hại ấy đè nặng, tôi tự hỏi liệu nhà
thờ có đủ hùng mạnh để che chở tôi khỏi bị gã đàn ông trẻ đáng sợ kia báo
thù hay không, nếu tôi tiết lộ tất cả. Tôi nảy ra ý tưởng là khi các thông báo
hôn nhân được đọc lên và thời điểm ông mục sư nói, “Giờ các con hãy nói
ra!” sẽ là lúc để tôi đứng lên xin được xưng tội riêng trong phòng áo lễ. Tôi
đâu có biết mình sẽ chẳng thể quấy quả cộng đồng giáo xứ ít ỏi của chúng
tôi bằng cách viện đến lựa chọn cực đoan ấy, vì hôm nay là lễ Giáng sinh
chứ không phải ngày Chủ nhật.
Ông Wopsle, ông quản nhà thờ, sẽ đến dùng bữa cùng chúng tôi;
cũng như ông Hubble thợ làm bánh xe cùng bà Hubble; rồi cả bác
Pumblechook (ông là bác anh Joe, song bà Joe cứ xem như của mình), một
người buôn bán lương thực giàu có sống ở thị trấn gần nhất, ông tự đánh xe
của mình tới. Bữa ăn dự định vào lúc một giờ rưỡi. Khi Joe và tôi về nhà,
chúng tôi thấy bàn ăn đã được dọn, bà Joe thay đồ tươm tất, bữa ăn được