NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 343

và thời kỳ của phản ứng cực đoan với mọi sai trái của công quyền - và cũng
luôn là hình phạt nặng nề nhất và lâu dài nhất của nó - vẫn còn lâu mới đến.
Vậy nên đám trọng phạm không được cho ở và cho ăn tốt hơn binh lính (ấy
là chưa nói gì tới những người cùng khổ hưởng cứu tế), mà vẫn không hề
nổi lửa đốt nhà tù với mục đích có thể đem ra biện hộ là đòi cải thiện hương
vị món súp họ được nhận. Khi Wemmick dẫn tôi vào thì đang là giờ thăm tù,
và một người phục vụ đang đi quanh giao bia; còn đám tù nhân, đứng trong
các khoảng sân đằng sau song sắt, đang mua bia và tán gẫu với bạn tù; và đó
quả là một cảnh tượng bẩn thỉu, xấu xí, lộn xộn, buồn bã.

Tôi nhận thấy Wemmick bước đi giữa những người tù không khác gì

một người làm vườn tản bộ giữa cây cối của anh ta. Ý tưởng này lần đầu
tiên lóe lên trong đầu tôi khi chứng kiến ông nhìn thấy một nhân vật nhô ra
trong bóng tối và nói, “Cái gì thế này, đại úy Tom? Có phải ông đấy không?
À, phải rồi!” hay là, “Có phải Bill Đen đằng sau bể nước không đấy? Sao
hai tháng nay tôi lại không thấy ông nhỉ; ông dạo này thế nào?” Cũng như
thế là cách ông ta dừng lại bên song sắt và lắng nghe những lời thì thào lo
lắng - và luôn từng người một - Wemmick với cái thùng thư trạng thái bất
động của ông, nhìn đám tù nhân trong lúc trao đổi như thể ông ta đang đặc
biệt chú ý tới những tiến bộ họ đạt được kể từ lần gặp cuối cùng để hướng
tới tung ra đòn tổng lực trong phiên tòa xét xử họ.

Ông ta rất được ưa chuộng, và tôi nhận ra Wemmick phụ trách bộ

phận thân thiện trong doanh nghiệp của ông Jaggers; cho dù vẫn có gì đó
như sự hiện diện của ông Jaggers lơ lửng quanh ông ta, nghiêm cấm việc
tiếp cận vượt quá một số ranh giới nhất định. Dấu hiệu cá nhân của ông ta
dành cho mỗi thân chủ kế tiếp nhau gói gọn lại ở một cái gật đầu, trong cách
ông ta chỉnh lại cái mũ trên đầu cho thoải mái hơn một chút bằng cả hai bàn
tay, rồi mím chặt cái thùng thư lại, và đút cả hai bàn tay vào túi. Có một vài
khoảnh khắc khi có khó khăn liên quan tới việc nâng phí, và khi ấy ông
Wemmick sẽ, lùi lại xa hết mức có thể khỏi món tiền không đủ được chìa ra,
nói, “Vô ích thôi, cậu bé. Tôi chỉ là thuộc cấp. Tôi không thể cầm nó. Đừng
làm thế với một người thuộc cấp. Nếu cậu không thể thu xếp đủ tiền, cậu bé,
tốt hơn cậu nên nói chuyện với một luật sư chính; có vô số luật sư chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.