NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 348

Chương 33

Trong bộ váy lông thú đi đường, Estella dường như càng đẹp tinh tế

hơn bao giờ hết, ngay cả trong mắt tôi. Phong thái của cô càng thêm thu hút
so với những gì cô từng bận tâm mà cố ý thể hiện với tôi, và tôi nghĩ có thể
thấy ảnh hưởng của cô Havisham trong thay đổi này.

Chúng tôi đứng giữa sân nhà trạm trong khi cô chỉ cho tôi thấy hành

lý của mình, và khi tất cả đã được nhận đủ, tôi chợt nhớ - vì đã quên khuấy
mọi thứ trừ cô cho tới tận lúc đó - là tôi không biết cô cần tới đâu.

“Em sẽ tới Richmond,” cô cho tôi hay. “Theo như em được học, có

hai nơi tên là Richmond, một ở Surrey và một ở Yorkshire, em sẽ tới
Richmond tại Surrey. Quãng đường là mười dặm. Em sẽ có xe, và anh sẽ
đưa em đi. Đây là tiền của em, và anh sẽ dùng nó trả các món chi phí cho
em. Ô, anh phải cầm lấy túi tiền! Anh và em, chúng ta không có lựa chọn
nào khác ngoài tuân theo các chỉ dẫn. Chúng ta không được tự do làm theo ý
mình, anh và em!”

Trong lúc cô vừa nhìn tôi vừa đưa túi tiền, tôi hy vọng còn có một ẩn

ý bên trong những lời cô nói. Estella đã nói ra một cách coi thường, nhưng
không hề khó chịu.

“Estella, xe sẽ được gọi tới. Em sẽ nghỉ lại ở đây một chút chứ?”

“Vâng, em sẽ nghỉ lại đây một chút, và em sẽ dùng trà, còn anh sẽ lo

mọi thứ cho em trong thời gian này.”

Cô luồn cánh tay vòng qua cánh tay tôi, như thể cần phải làm vậy, và

tôi liền yêu cầu người phục vụ vẫn đứng nhìn cỗ xe trạm chằm chằm như thể
chưa bao giờ thấy qua thứ gì tương tự trong đời tìm cho chúng tôi một
phòng nghỉ chân riêng. Nghe xong, anh ta lấy ra một cái khăn ăn như thể đó
là vật chỉ lối thần kỳ nếu thiếu đi anh ta sẽ không thể tìm được lối lên cầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.