NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 369

trong bộ đồ này, người bạn thân thiết của tôi trông thật tự nhiên, giống với
con người của anh hơn.

Anh rất vui khi tôi hỏi liệu tôi có thể ngủ trong căn phòng nhỏ của

tôi không, và cả tôi cũng thấy vui; vì tôi cảm thấy mình đã làm một điều thật
tuyệt khi đưa ra đề nghị ấy. Khi bóng tối sắp buông xuống, tôi tìm cơ hội
cùng Biddy ra vườn đi dạo một lát.

“Biddy,” tôi nói, “anh nghĩ đáng lẽ em phải viết cho anh biết về

những chuyện buồn này.”

“Thật vậy sao, anh Pip?” Biddy nói. “Chắc em đã viết nếu em nghĩ

về chúng.”

“Đừng nghĩ là anh có ý không hay, Biddy, khi anh nói anh cho rằng

đáng lẽ em phải nghĩ tới điều đó.”

“Thật vậy sao, anh Pip?”
Cô thật kiệm lời, và luôn có tính cách thật ngăn nắp, nhân hậu và

đáng mến, vì thế tôi không thể chấp nhận nổi chuyện làm cô phải khóc lần
nữa. Sau khi nhìn một chút vào đôi mắt luôn cụp xuống của Biddy trong khi
cô bước đi bên tôi, tôi liền gạt chuyện đó đi.

“Anh chắc bây giờ em sẽ khó mà lưu lại đây đúng không, Biddy yêu

quý?”

“Ôi! Em không thể làm thế, anh Pip,” Biddy nói, giọng đầy ân hận

nhưng vẫn có sức thuyết phục thầm lặng. “Em đã nói chuyện với bà Hubble,
và mai em sẽ tới chỗ bà ấy. Em hy vọng em và bà ấy có thể cùng nhau chăm
sóc ít nhiều cho ông Gargery cho tới khi ông ấy bình tâm lại.”

“Em rồi sẽ sống thế nào, Biddy? Nếu em muốn bất cứ…”
“Em sẽ sống thế nào ư?” Biddy nhắc lại, tiếp tục bước đi, khuôn mặt

đỏ bừng lên trong giây lát. “Em sẽ cho anh biết, anh Pip. Em sẽ cố tìm lấy
một chỗ làm cô giáo trong ngôi trường mới sắp xây xong ở đây. Em có thể
được tất cả láng giềng giới thiệu một cách tích cực, và hy vọng em có thể nỗ
lực và kiên nhẫn, tự học cho mình trong khi dạy những người khác. Anh biết
đấy, anh Pip,” Biddy nói tiếp, nở một nụ cười khi cô ngước mắt nhìn lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.