NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 398

dửng dưng đầy tự chủ trước cơn nóng giận của người đối thoại với mình,
một thái độ gần như tàn nhẫn.

“Đồ gỗ đá!” cô Havisham hét lên. “Cô, cô là kẻ có trái tim băng

giá!”

“Cái gì?” Estella nói, vẫn giữ nguyên thái độ dửng dưng trong lúc

tựa người vào cái bệ lò sưởi đồ sộ và chỉ cử động đôi mắt, “chẳng lẽ mẹ lại
trách móc con vì tỏ ra lạnh lùng sao? Mẹ ư?”

“Cô không phải thế sao?” Câu vặn hỏi vang lên dữ dội.
“Mẹ nên biết,” Estella nói. “Con là những gì mẹ đã làm ra. Hãy đón

nhận mọi lời khen, hãy đón nhận mọi chê trách; hãy đón nhận mọi thành
công, hãy đón nhận mọi thất bại; nói tóm lại, hãy đón nhận con.”

“Ôi, nhìn nó, nhìn nó mà xem kìa!” cô Havisham cay đắng thốt lên.

“Hãy nhìn xem nó mới sắt đá, mới vô ơn làm sao, ở ngay nơi nó đã được
nuôi nấng nên người! Nơi ta đón nó vào khuôn ngực khốn khổ này khi ta lần
đầu tiên ứa máu vì những nhát đâm phải nhận, và cũng là nơi biết bao năm
ta đã yêu thương chăm sóc nó!”

“Ít nhất con cũng không phải là một bên của cái giao kèo này,”

Estella nói, “vì nếu con có thể có tiếng nói gì lúc nó được định đoạt, thì con
đã cố làm như vậy rồi. Nhưng mẹ còn muốn có gì ở con nữa? Mẹ đã rất tốt
với con, con nợ mẹ mọi thứ. Mẹ muốn có gì?”

“Tình yêu,” người phụ nữ còn lại nói.

“Mẹ có nó rồi đấy.”
“Ta không có,” cô Havisham nói.
“Mẹ nuôi,” Estella vặn lại, vẫn luôn duy trì được sự duyên dáng

thoải mái trong thái độ, không bao giờ cao giọng trong khi người đối thoại
làm vậy, cũng không bao giờ nổi nóng hay mềm lòng, “mẹ nuôi, con đã nói
là con nợ mẹ mọi thứ. Tất cả những gì con có đều đương nhiên thuộc về mẹ.
Tất cả những gì mẹ trao cho con, mẹ đều có thể yêu cầu có lại. Ngoài chúng
ra, con không còn gì nữa. Và nếu mẹ đòi hỏi con trao cho mẹ thứ mẹ chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.