NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 416

“Tôi đã làm cực kỳ tốt. Có những người khác đi cùng tôi cũng đã

thành công, nhưng không ai từng làm tốt bằng tôi. Tôi nổi tiếng vì chuyện
đó.”

“Tôi rất mừng được biết vậy.”

“Tôi hy vọng được nghe cậu nói như thế, chàng trai thân mến của

tôi.”

Không dừng lại để cố hiểu những lời kể trên hay giọng điệu chúng

được nói ra, tôi quay sang một chuyện vừa mới nảy ra trong đầu.

“Ông đã gặp người đưa tin ông đã có lần cử đến gặp tôi,” tôi dò hỏi,

“kể từ khi ông ta thực hiện việc đó chưa?”

“Chưa bao giờ gặp ông ta. Và tôi khó lòng có dịp làm thế.”
“Ông ấy tới, trung thành với sự ủy thác, và mang cho tôi hai tờ một

bảng. Như ông cũng biết, hồi ấy tôi là một cậu nhóc nghèo khó, và với một
cậu nhóc nghèo khó đó là cả một gia tài nho nhỏ. Nhưng, cũng giống như
ông, tôi đã phát tài kể từ hồi ấy, và ông phải đồng ý để tôi trả lại món tiền ấy.
Ông có thể đưa chúng cho một cậu bé nghèo nào đó sử dụng.” Tôi lấy túi
đựng tiền ra.

Vị khách quan sát trong khi tôi để túi tiền lên mặt bàn và mở nó ra,

và quan sát tôi trong lúc tôi lấy riêng hai tờ một bảng ra khỏi chỗ tiền trong
túi. Hai tờ bạc đều sạch sẽ và còn mới, và tôi vuốt phẳng chúng ra, đưa cho
ông ta. Vẫn không rời mắt khỏi tôi, ông ta xếp chồng chúng lên nhau, gấp lại
theo chiều dài, vo xoắn lại, châm vào cây đèn và thả vào khay cho cháy
thành tro.

“Liệu tôi có thể mạo muội,” sau đó ông ta hỏi, kèm theo một nụ cười

giống như một cái cau mày, và một cái cau mày giống như một nụ cười, “hỏi
bằng cách nào cậu đã thành công kể từ khi cậu và tôi gặp nhau ngoài bãi lầy
hoang vu lạnh thấu xương đó vậy?”

“Bằng cách nào ư?”
“À phải!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.