NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 421

quý ông, và cũng chưa học hỏi được là bao, chí ít ta vẫn là người sở hữu
những thứ đó. Tất cả các người chỉ sở hữu có gia súc và đất; có ai trong các
người sở hữu một quý ông được nuôi dạy ở London nào?’ Bằng cách này,
tôi giữ cho mình tiếp tục bươn chải. Và theo cách này, tôi giữ vững trong
tâm trí rằng chắc chắn sẽ có một ngày tôi đến gặp chàng trai của tôi, giới
thiệu để cậu ấy biết tôi, ngay tại nhà cậu ấy.”

Vị khách áp bàn tay lên vai tôi. Tôi rùng mình với ý nghĩ theo những

gì tôi biết, rất có thể bàn tay ông ta từng nhuốm máu.

“Pip, với tôi thật không dễ dàng để rời khỏi nơi đó, và cũng không hề

an toàn. Nhưng tôi kiên quyết bám lấy mong muốn của mình, nó càng khó
khăn, tôi càng bám lấy nó quyết liệt hơn, vì tôi đã quyết tâm, và tâm trí tôi
không gì lay chuyển được. Cuối cùng tôi cũng thực hiện được. Chàng trai,
tôi đã thực hiện được!”

Tôi cố sắp xếp các ý nghĩ của mình lại, nhưng vẫn choáng váng đến

sững người. Từ đầu đến giờ, dường như tôi vẫn quan tâm tới gió và mưa bên
ngoài hơn vị khách; ngay cả lúc này, tôi cũng không thể phân biệt giữa
giọng nói của ông ta và âm thanh của mưa gió bên ngoài, cho dù những âm
thanh đó đang gào thét lớn tiếng, còn giọng nói của vị khách lại đang im
lặng.

“Cậu sẽ để tôi ở đâu?” vị khách chợt hỏi. “Tôi cần được thu xếp ở

đâu đó, chàng trai.”

“Để ngủ ư?” tôi hỏi.
“Phải. Để ngủ thật lâu và ngon giấc,” ông đáp, “vì tôi đã bị lắc lư

quăng quật trên biển suốt nhiều tháng ròng.”

“Người bạn sống cùng nhà với tôi,” tôi vừa nói vừa đứng dậy khỏi

trường kỷ, “đang đi vắng; ông có thể dùng phòng cậu ấy.”

“Cậu ấy sẽ không quay về vào ngày mai chứ?”
“Không,” tôi nói, trả lời gần như máy móc, bất chấp những cố gắng

tột bậc của bản thân, “không phải ngày mai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.