NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 425

Chương 40

Thật may mắn là tôi đã phải hết sức đề phòng đảm bảo (hết mức tôi

có thể) an toàn cho vị khách đáng sợ; vì ý nghĩ này lập tức đè nặng tôi khi
tôi tỉnh giấc và khiến những ý nghĩ đang chen nhau khác phải lùi ra xa.

Tất nhiên là không thể giấu kín ông ta trong mấy căn phòng này.

Chúng tôi không thể làm thế, và việc cố thử làm sẽ không tránh khỏi gây ra
nghi ngờ. Đúng là giờ tôi chẳng còn Kẻ Báo thù nào phục vụ mình, nhưng
tôi lại bị canh chừng bởi một bà lão hung dữ, được hỗ trợ bởi một cái túi vải
te tua di động mà bà ta gọi là cháu gái, và việc giữ bí mật về một căn phòng
với họ cũng đồng nghĩa với mời gọi sự tò mò và những tin thất thiệt được
phóng đại. Cả hai người phụ nữ kia đều kém mắt, một hệ quả từ lâu tôi đã
quy cho thói quen kinh niên nhìn trộm qua lỗ khóa, và họ cũng luôn xuất
hiện khi chẳng hề được cần đến; quả thực, đây là phẩm chất đáng tin cậy
duy nhất của họ ngoài ăn cắp. Để không tạo ra điều gì bí hiểm với hai người
bọn họ, tôi quyết định thông báo ngay buổi sáng là ông bác tôi từ dưới quê
vừa lên chơi không báo trước.

Tôi quyết định dùng phương cách này trong lúc vẫn còn đang mò

mẫm trong bóng tối tìm thứ gì đó để thắp nến. Cuối cùng, không tài nào tìm
được cái mình muốn, tôi buộc phải ra phòng gác cổng gần đó và mời người
gác đêm mang cây đèn lồng của ông ta tới. Lúc này đây, trong khi mò mẫm
xuống cầu thang tối om, tôi vấp phải thứ gì đó, và thứ đó chính là một người
đàn ông nằm co quắp trong xó.

Vì người đàn ông không hề trả lời khi tôi hỏi ông ta làm gì ở đó mà

lặng lẽ né tránh không để tôi chạm vào, tôi liền chạy tới phòng gác cổng
thúc giục người gác đêm đến gấp, đồng thời kể cho ông ta hay chuyện vừa
xảy ra trên đường quay lại. Gió vẫn thổi dữ dội như trước, chúng tôi không
dám gây nguy hiểm cho ngọn đèn lồng bằng cách thắp lại những ngọn đèn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.